Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 771: Cuộc họp cổ đông 1

Đi vào cửa hàng, hai bên trái phải cửa hàng bày chỉnh tề mười kệ gỗ để hàng, bên trong cùng là một quầy, trên quầy đặt một cây đèn dầu thắp sáng và hai quyển sách.
Quyển sách này một quyển là sổ sách, quyển còn lại là các vật phẩm trong tiệm.
Bên trong ghi chép sổ sách ghi tiền lời mỗi lần giao dịch, bộ sưu tập sản phẩm ghi lại tên, giới thiệu, định giá, sô kệ và các thông tin khác của hàng hóa hiện tại trong cửa hàng.
Thậm chí có thể trực tiếp kiểm tra tuần tra, nhưng mà hiện giờ bên trên đều để trống.
Diệc Thanh Thanh xem qua xong, lập tức bắt đầu thêm hàng.
Hiện giờ có 10 kệ để hàng, cô không cần tính toán sắp xếp như trước, chọn sản phẩm có ích lợi cao nhất đặt lên giá.
Chỉ cần hàng hóa nào nhiều thì cho hàng hóa đó lên.
Đầu tiên là kim nguyên bảo.
Tết Trung Nguyên năm ngoái, cô tìm hẻm Âm Thủy địa phủ đặt giấy vàng xong, mỗi ngày cô luyện tập xếp giấy đều xếp nguyên bảo làm nóng người trước, hiện giờ đã có không ít nguyên bảo.
Cô đặt toàn bộ kim nguyên bảo trong kho hàng lên một kệ để hàng, tổng cộng 4356 cái.
Ngoài ra chính là nhang kính thần, để nhang cần dùng bên hương đường ra, dư lại cô cho hết lên giá, tổng cộng 98 bó.
Sau đó là sản phẩm xếp giấy các loại của cô.
Mấy kệ để hàng dư lại cô lần lượt để 52 nhà nhỏ, 43 biệt thự, 29 tứ hợp viện, 30 thị nữ người giấy, 30 quản gia người giấy, 15 máy kéo, 13 xe đạp, 10 xe Jeep.
“Không tệ, lúc này mới có chút dáng vẻ.” Diệc Thanh Thanh nhìn mười kệ để hàng, gật đầu.
Vân Cô Viễn nhìn, thật sự càng nhìn càng thấy giống Âm Dương Các anh từng thấy, đặc biệt là đèn dầu chỗ quầy.
Chẳng qua một Âm Dương Các khác, đèn dầu trên quầy dầu thắp khô, bấc đèn đen như mực, không thắp sáng, nhưng mà sạch sẽ bóng loáng, giống như có người thường xuyên chà lau vuốt ve.
Nhưng mà khi âm sai đi mua đồ, căn bản không thể chạm vào đèn dầu kia.
Trái lại đèn dầu trước mắt, ánh lửa ổn định sáng ngời, nhưng trên thân đèn có màu xanh đồng, còn có một tầng bụi hơi mỏng.
Nhìn một lát, anh không nhịn được vươn tay sờ đèn dầu tràn ngập rỉ sắt, nhưng lại ấm áp sáng ngời trước mặt, vậy mà có thể sờ được.
Anh vuốt ve thân đèn, sau đó móc khăn tay ra theo bản năng, chà lau sạch sẽ bụi dính phía trên, lại lau sạch sẽ thân đèn, luôn cảm thấy đèn này nên sạch sẽ, không dính chút bụi trần.
Diệc Thanh Thanh tiễn Âm Dương Các đi xong, cửa hàng quần áo cũng tiến vào quỹ đạo, không cần cô đến trong tiệm giúp đỡ, cô lại khôi phục cuộc sống ở hẻm La Cổ cả ngày với Vân Cô Viễn.
Sau khi nghỉ đông xong, hai người lại cùng dọn đến nhà ở đường Học Phủ, bắt đầu cuộc sống học tập năm ba đại học.
Sau khi vào năm ba đại học, áp lực việc học càng lớn hơn.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn chỉ chuyên chú học tập, còn bắt đầu học từ sớm nên khá hơn.
Tiền Lai Lai, Vương Linh Linh, Lý Mộng Tuyết mới mệt như chó.
Không chỉ thường ngày phải ở trường học liều mạng học tập, chủ nhật còn phải đến trong tiệm bận rộn công việc của mình.
Cũng may Tiền Đa Đa vô cùng đáng tin, vị trí cửa hàng trưởng này xem như tìm đúng người, khiến bọn họ bớt không ít việc, giảm bớt nhiều gánh nặng.
Lúc này bọn họ mới đảm bảo thi ở trường không bị trượt môn, kinh doanh thật tốt cửa hàng quần áo.

Đầu năm 81, sau khi kết thúc thi cuối kỳ năm 3 đại học, Lý Mộng Tuyết thông báo với đám Diệc Thanh Thanh buổi tối ngày 16 tháng 1 đến cửa hàng quần áo mở cuộc họp cổ đông lần đầu tiên.
Còn yêu cầu không được dẫn theo người nhà, nhưng nhớ mang theo túi xách bên người, chuẩn bị đựng tiền.
Chạng vạng cùng ngày, Vân Cô Viễn đạp xe chở Diệc Thanh Thanh đến trong tiệm.
Những người khác mấy ngày nay vốn ở trong tiệm, lúc này chỉ đợi mình cô.
“Cuối cùng cô cũng tới.” Lý Mộng Tuyết trông mòn con mắt đợi ở cửa hàng kéo cô vào cửa hàng, mấy chị em khác nhanh chóng tiến lên: “Đồng chí Vân, Thanh Thanh giao cho chúng tôi, ngày mai anh đến đón là được!”
Diệc Thanh Thanh còn chưa kịp tạm biệt Vân Cô Viễn, đã bị đám chị em nóng vội khống chế.
Cô sợ tới mức vội vàng nhìn đồng hồ:
“Không sai mà? Mới 6 rưỡi, không phải hẹn 7 giờ ư? Các cô gấp gáp như vậy làm gì? Nếu không phải biết tới mở họp, tôi đều cho rằng mình đi nhầm vào ổ bắt cóc tập thể.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận