Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 300: Lúc này trở nên vô cùng dài lâu

Sau khi nói xong thì chạy nhanh như chớp.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, đóng cửa lại, cũng vào nhà lấy kẹo đã nói ra.
Không lâu sau Hổ Oa dẫn theo đám tiểu đệ của mình, khiêng sọt hạt dẻ tới.
Một tay giao kẹo, một tay giao hạt dẻ, mọi người vui vẻ.
“Nếu vẫn còn, có thể mang tới đổi!” Diệc Thanh Thanh nói.
Cô muốn tích trữ nhiều hạt dẻ, năm nay không ăn hết, sang năm có thể ăn, cô muốn thực hiện ăn hạt dẻ tùy ý!
Hơn nữa hiện giờ thoạt nhìn kẹo trân quý hơn hạt dẻ, nhưng tới huyện thành, tìm một hợp tác xã mua bán hay là cửa hàng thực phẩm phụ, có tiền có phiếu có thể mua kẹo, nhưng khó tìm được chỗ bán hạt dẻ.
Thuộc về không phải trên núi xung quanh thôn, ở nơi khác muốn mua cũng chưa chắc mua được.
“Năm nay chỉ có như vậy, muốn đổi nữa thì phải đợi sang năm!” Đám Hổ Oa tính thời gian nhặt không ít, nhưng thứ này cũng có thể chắc bụng, bản thân bọn họ cũng thích ăn, chỉ nguyện ý lấy ra một phần đổi ít kẹo quý giá cho ngọt miệng.
“Được, sang năm tới, cũng đổi như vậy!” Diệc Thanh Thanh nói.
Hai nửa sọt hạt dẻ này cộng vào cũng được một sọt to, đủ cho cô ăn một thời gian dài.
Tối hôm nay cô ở nhà tranh trong không gian tùy thân xào chín hạt dẻ.
Từng hạt dẻ xào càng đẹp mắt, ăn vào cũng đặc biệt ngon, vừa lơ đãng cô đã ăn hết một đĩa nhỏ.
Lại nhìn sọt hạt dẻ to kia, chỉ trong nháy mắt cô cảm thấy không nhiều lắm, hình như cô ăn như vậy, không lâu sau sẽ hết sạch.
Tuy còn chưa đã thèm, nhưng vẫn nhịn xuống thèm ăn, cất đống còn dư lại đi.
“Đợi không gian tùy thân thăng cấp 3, mình phải trồng hai cây ở trong không gian, ừm không, ba cây hạt dẻ!”
Diệc Thanh Thanh thề!
“Được rồi, người đều đã tới đủ rồi đúng không? Tới đủ thì chúng ta xuất phát đi!”
Trời tối còn chưa sáng, trên sân phơi lúa đã có rất nhiều người tập hợp ở đây.
Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền kiểm kê nhân số, sau đó định dẫn người xuất phát.
Diệc Thanh Thanh đi theo bên cạnh đại đội trưởng.
Bởi vì hôm nay là đến nông trường tham quan tìm linh cảm, viết bài, cho nên cô mặc không khác gì thường ngày xuống ruộng.
Mặc chính là áo Lenin màu xanh biển, tuy là quần áo cũ từ nhiều năm trước, nhưng giữ gìn vẫn rất tốt, thoạt nhìn tràn ngập tinh thần, còn không mới tinh khiến người ta chú ý.
Tết hai bím tóc bánh quai chèo, trong túi trước ngực còn có bút máy.
Khoác túi xách màu xanh quân đội, bên trong căng phồng, đựng bình nước và sổ.
Nghiễm nhiên là dáng vẻ thường thấy của người làm công tác văn hóa ở thời đại này, chọc đám trai tráng lao động đi lào lạch nước liên tục nhìn cô.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc mặc như vậy tôi nhìn không quen lắm, giống như… Giống như…”
Một chú nghèo từ nói một lúc lâu cũng không nói ra được từ gì, một tên nhóc bên cạnh nói tiếp lời:
“Giống y như người thành phố!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Nghe những lời này kia, hôm nay mặc giống người thành phố, vậy trước đây mặc giống gì?
Không phải là ăn mặc giản dị một chút, cho giống với phong cách quần áo trong thôn sao?
Diệc Thanh Thanh chính là lấy được vinh dự cho đại đội bọn họ, khiến đại đội của bọn họ được lên bán, là một trong những đối tượng cần bảo vệ trong lòng Triệu Hữu Điền, cho nên ông ấy tức giận nói:
“Tên nhóc thối này nói cái gì thế! Thanh niên trí thức Tiểu Diệc người ta là ăn mặc theo phong cách của người làm công tác văn hóa, hôm nay không phải đi làm culi, đó gọi là đi tìm kiếm linh cảm viết bài! Qua một thời gian nữa tổ chức xóa nạn mù chữ, các cậu đi học tập văn chương của thanh niên trí thức Tiểu Diệc, được đăng lên báo tỉnh, bài viết rất hay, viết cả thôn Hưởng Thủy chúng ta vào, người của công xã vô cùng hâm mộ!”
Diệc Thanh Thanh được khen mà ngượng ngùng: “Chú Hữu Điền, chú khen cháu đã sắp không quen biết mình!”
“Haizz, cháu đừng khiêm tốn! Bài viết kia, viết vừa hay vừa cảm động, vừa vặn hiện giờ không có việc gì làm, chú đọc cho các cháu nghe…”
Triệu Hữu Điền vẫn còn chưa hết hưng phấn, còn đặc biệt bảo con ông ấy đi mua tờ báo này, một tờ triển lãm trên tường vinh danh của đại đội, một tờ thì giấu trong lòng ông ấy.
Hai ngày qua ông ấy cứ gặp người ta là khen Diệc Thanh Thanh và bài viết của cô, còn muốn đọc ngay tại đó một lần.
Lúc này Diệc Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy, lúc trước mình quyết định gửi bài cho tòa soạn báo quá qua loa.
Con đường đi đến nông trường, lúc này trở nên vô cùng dài lâu.
Một bài báo mấy ngàn chữ, chú Hữu Điền đọc cả đường, trong quá trình đọc còn xen kẽ miêu tả khen ngợi, cùng với câu hỏi của đám người nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận