Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 298: Nhặt thổ sản

Thời gian vẫn còn sớm, cách giữa trưa còn mấy tiếng, bọn họ cũng không còn chuyện khác để làm, nên không đợi ở Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm trưa, mà đi thẳng về thôn.
Sau khi trở về, Diệc Thanh Thanh lai nhìn thoáng qua cửa phòng đối diện theo thói quen, vẫn khóa cửa.
Cô nghĩ một lát để xe vào trong phòng, cũng cõng sọt đi lên núi.
Hiện giờ kết thúc thu hoạch vụ thu, mỗi nhà đều có người lên núi kiếm củi, đào rau dại, nhặt thổ sản!
Diệc Thanh Thanh đi lên trên núi, thì gặp mấy thôn dân cõng đầy củi xuống núi.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, đã sắp tới giữa trưa còn lên núi à!”
“Hôm nay cháu ăn cơm sớm, buổi chiều vừa vặn đi kiếm ít củi!” Diệc Thanh Thanh chào hỏi với bọn họ.
Trên thực tế cô còn chưa ăn cơm trưa, nhưng mà đợi lát nữa tới chỗ không có ai, muốn ăn gì mà chẳng được?
Dọc theo đường đi cô rẽ trái rẽ phải, đi sâu vào trong núi, cách xa khu vực thôn dân hoạt động, xung quanh mới thanh tịnh.
Tới chỗ không có ai, mục tiêu của cô mới rõ ràng đi tới bên nhà nhỏ của thợ săn, muốn xem Vân Cô Viễn có ở đó không.
Thức khuya dậy sớm lên núi như vậy, hay là có chuyện gì!
Tuy cô vẫn luôn tin tưởng thực lực của Vân Cô Viễn, nhưng mà vẫn có chút lo lắng, không đi xem thì không yên tâm.
Đi đến gần, quả nhiên nghe thấy động tĩnh trong từng bụi gai dày, cô đẩy bụi gai chặn đường ra, chui vào.
“Anh Vân, có người tới!” Cao Bắc Trụ nghe thấy âm thanh, lập tức cảnh giác hơn, căn cứ bí mật này không thể để người khác phát hiện.
Vân Cô Viễn đè lại Cao Bắc Trụ muốn thu dọn đồ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Người một nhà.”
“Người một nhà, người một nhà nào cơ?” Cao Bắc Trụ không hiểu gì, nhưng khi thấy anh Vân của cậu ta như đang cười.
Anh Vân của cậu ta chỉ cười với một người như vậy, chỉ trong nháy mắt hiểu ra, vỗ đùi, biểu cảm còn hưng phấn hơn Vân Cô Viễn:
“Là chị Diệc ư?”
“Ừm.” Ánh mắt Vân Cô Viễn nhìn về phía bụi cỏ.
Quả nhiên một hình bóng quen thuộc càng thêm rõ ràng.
“Chị Diệc! Bên này!” Cao Bắc Trụ hưng phấn vẫy tay với cô, cũng lập tức lộ ra với Diệc Thanh Thanh: “Anh Vân vừa nghe đã biết là chị, quá thần kỳ!”
Vân Cô Viễn liếc Cao Bắc Trụ một cái, vẫy tay với Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh!”
Đôi mắt của Diệc Thanh Thanh cong như hình trăng rằm: “Em biết ngay là anh ở đây mà, em thực sự còn chưa xuất hiện, anh đã có thể nghe ra là em sao?”
Vân Cô Viễn gật đầu: “Tiếng bước chân của em rất nhẹ, ở trong rừng, sẽ quen tránh đi cành khô lá khô…”
Cao Bắc Trụ sờ đầu: “Sao em nghe không hiểu gì vậy?”
Diệc Thanh Thanh nhìn cậu ta một cái nói: “Đừng nói là cậu, tôi cũng không nghe ra.”
Nhưng mà Vân Cô Viễn nói vẫn rất có đạo lý, đều là Lý tiên sinh trong kỹ năng săn thú dạy cô, như vậy có thể tránh dọa chạy con mồi trước tiên.
Luyện nhiều, khiến cô cẩn thận như khi chưa chính thức săn thú, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn theo thói quen, không dẫm lên mấy thứ dễ phát ra âm thanh.
Nhưng mà người có thể chú ý tới tiếng bước chân của cô khác biệt thực sự rất lợi hại, thính lực không bình thường, còn có sức quan sát rất tốt.
Hơn nữa tuyệt đối dụng tâm chú ý cô.
Không được, Diệc Thanh Thanh cô không thể thua, tiếng bước chân của A Viễn cô cũng nhận ra được!
Tầm mắt nhìn năm sáu con thỏ chết trên đất, có mấy con còn lột da rồi: “Hai người đào được hang thỏ sao?”
“Cộng thêm hôm nay đã đủ da thỏ dùng, đến lúc đó em làm thêm hai món đồ mùa đông đi.” Vân Cô Viễn nói.
Còn có kế hoạch làm chăn của anh nữa.
Vân Cô Viễn im lặng bổ sung thêm một câu.
“…” Diệc Thanh Thanh trăm triệu không nghĩ tới, hôm nay Vân Cô Viễn thức khuya dậy sớm là vì da thỏ!
Dù sao lúc trước từng nói là làm quần lông thỏ cho anh, hay là mũ găng tay gì đó, căn bản không nhiều da thỏ.
Trong khoảng thời gian này giữa trưa ăn cơm đều không thấy anh, sớm muộn cũng không gặp, Diệc Thanh Thanh nghĩ có lẽ anh lên núi đi săn hoặc tích trữ củi.
Nhưng với năng lực của anh, thời gian dài như vậy thịt và củi đã đủ dùng đến sang năm, không đến mức đi nhiều ngày như vậy, lúc này mới tới xem.
Không nghĩ tới vì kiếm thêm ít da thỏ, làm thêm đồ cho cô.
“Không phải mấy ngày nay hai người vẫn luôn bắt thỏ đấy chứ?” Diệc Thanh Thanh tính thời gian, mình học kỹ năng xếp giấy mấy ngày, Vân Cô Viễn và Cao Bắc Trụ lên núi chắc mấy ngày.
“Đúng vậy, mấy ngày nay thỏ trên núi xem như gặp tao ương, nhưng mà không sao, thỏ có khả năng sinh tồn, qua mùa đông khắp nơi đều có.” Cao Bắc Trụ nói.
Cậu ta được anh Vân khoe áo và giày chị Diệc tự tay làm, hâm mộ muốn chết.
Quả nhiên ánh mắt của anh Vân cậu ta lợi hại, sao lúc trước cậu ta không nhìn ra được chị Diệc giỏi như vậy nhỉ?
Đều tại cô quá xinh đẹp nên có tính lừa gạt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận