Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 146: Nhân viên thu mua

Tâm trạng của Vân Cô Viễn lập tức tốt hơn, đây là trưng cầu ý kiến của anh à, vẫn là cô gái mình thích tri kỷ hơn.
Cả ngày hôm qua cô ngay cả cơm trưa cũng không đến Tiệm Cơm Quốc Doanh, như vậy là ăn rất vội, nhưng huyện thành rộng như vậy, cho dù cô muốn làm, có lẽ cũng xấp xỉ thời gian hôm qua.
Cô không giống với Lý Mộng Tuyết đến bên chợ đen, cũng không cần kiếm tiền như Tiền Lai Lai, Vân Cô Viễn suy nghĩ một lát nói:
“Anh khoảng buổi sáng là có thể xong việc.”
Diệc Thanh Thanh vừa nghe, thời gian này vừa vặn có thể xong việc.
Hôm nay cô chỉ muốn đến cửa hàng quốc doanh nhìn xem rút thăm tivi, quan sát nhân viên thu mua ở xưởng dệt, nghĩ biện pháp xem có thể bán đồ hay không.
Tổng cộng chỉ có một chiếc tivi, rút thăm cũng chỉ là chuyện một lát.
Cho nên thực ra không mất nhiều thời gian, một buổi sáng là đủ.
Vì thế nói: “Vậy rất đúng lúc, giữa trưa gặp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, ăn bữa cơm xong lại trở về.”
“Được.” Vân Cô Viễn rất vui, dường như khoảng cách với cô đã gần thêm một bước.
Trần Chí Hòa nhìn Trịnh Hiểu Long và Vân Cô Viễn đều hẹn thời gian với cô gái mình ái mộ, nhìn cô gái ngốc bên cạnh thở dài:
“Lai Lai, khi nào em trở về?”
“Làm gì, anh muốn đi cùng tôi ư?” Tiền Lai Lai nói.
Trần Chí Hòa rất kích động, cô ấy như vậy là thông suốt sao?
Anh ta còn chưa kịp đồng ý thì nghe Tiền Lai Lai nói tiếp.
“Nhưng mà tôi không biết mình sẽ trở về lúc nào, tốc độ nhanh, có khả năng chưa tới giữa trưa tôi đã trở về, tốc độ chậm thì không biết được, đợi giữa trưa nói sau. Nếu giữa trưa tôi không đến Tiệm Cơm Quốc Doanh, có lẽ là trở về trước.”
Trần Chí Hòa gian nan nói được.
Hẹn thời gian xong, mấy người mới tách ra làm việc của mình, ngay cả Trần Chí Hòa và Trịnh Hiểu Long hai người thường như hình với bóng cũng đi hai hướng khác nhau.
Diệc Thanh Thanh đi thẳng tới cửa hàng quốc doanh.
Cửa hàng quốc doanh rộng mở nhốn nháo, nhiều người hơn lần trước tới rất nhiều.
“Có nhiều người muốn mua tivi như vậy sao?” Cô kiễng chân nhìn bên trong, hình như còn tập trung bên quầy tivi.
Diệc Thanh Thanh mơ hồ thấy được một tờ giấy đỏ thẫm treo trên quầy phía trước, cụ thể viết gì cô không thấy rõ lắm.
“Cháu nghĩ nhiều quá, huyện Thiết Lĩnh ta chỉ sợ toàn huyện cũng không có nhiều người như vậy mua nổi tivi, đây đều là tới xem náo nhiệt!”
Một thím vác rổ ở phía trước nghe Diệc Thanh Thanh nói như vậy, nói với cô.
“Chỉ có một cái, có gì đẹp chứ?” Diệc Thanh Thanh bày tỏ không hiểu.
Đều chen chúc ở đây chỉ vì xem nhân viên quầy rút thăm ư?
Chuyện này diễn ra chưa đầy một phút, đã quyết định quyền sở hữu chiếc tivi này, náo nhiệt ngắn như vậy xem thoải mái chỗ nào?
“Có ít người mua tivi, nhưng nhiều người xem tivi, đặc biệt là đơn vị còn chưa có tivi! Con trai thím làm ở xưởng dệt, nếu có thể có một cái, đến lúc đó người nhà cũng có thể đi theo xem!”
Thím kia đắc ý nói.
Hóa ra là những người có khả năng dính chút hào quang này đều tới xem náo nhiệt.
Một viên chức sẽ có bao nhiêu người nhà, một đơn vị có bao nhiêu viên chức?
Người ở nơi này thật sự không tính là nhiều.
Diệc Thanh Thanh xem như cảm nhận được rõ tivi ở huyện Thiết Lĩnh hiếm có cỡ nào.
Cảm thấy mình muốn bán tivi an toàn hơi khó.
“Ồ, cháu xem, đó chính là con trai của thím, nhân viên thu mua của xưởng dệt, hôm nay thằng bé đại diện cho nhà máy tới, trông đẹp trai còn có thể làm việc. Cô gái, thím thấy điều kiện gia đình của cháu không tệ, có muốn làm quen chút không?” Thím này chỉ một thanh niên để đầu đinh khoảng hơn hai mươi nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô thật sự cảm ơn thím này, hôm nay cô chỉ muốn nhìn xe nhân viên thu mua ở xưởng dệt có rút thăm trúng hay không?
Nếu không rút thăm trúng, lại quan sát người này xem, xem có thể vòng qua xưởng dệt, ngụy trang trực tiếp giao dịch tivi với anh ta hay không.
Bởi vì dựa theo mức độ hiếm có của tivi ở huyện Thiết Lĩnh, đột nhiên xuất hiện một cái tivi quá hấp dẫn sự chú ý.
Chẳng qua nếu không rút trúng, thì xưởng dệt sẽ tính toán tới chuyện đến tỉnh thành mua sắm, lại có tivi mới mọi người sẽ nghĩ là mua ở tỉnh thành.
Nhiều người như vậy, cô đang lo làm thế nào hỏi thăm nhân viên thu mua kia, không nghĩ tới thím đang xem náo nhiệt là mẹ của nhân viên thu mua kia.
Hơn nữa nghe những lời này, giống như là muốn giới thiệu đối tượng cho cô.
Nhìn ánh mắt chờ mong còn tự tin của bà ta, Diệc Thanh Thanh cảm thấy có khả năng không phải ảo giác, cảm ơn xe đạp của cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận