Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 611: Nhà trúc gạch đỏ giữa núi này không phải vừa vặn sao?

Chủ nhà này là hậu nhân của Uông gia, năm trước mới về Đế Đô, bán toàn bộ bất động sản ở Đế Đô, có lẽ là định rời khỏi Đế Đô.”
Viên An Xuân thấy cô dừng lại ở tờ này rất lâu, đoán là cô có hứng thú đối với căn nhà này, mới nói nhiều một câu.
Trên thực tế anh ta cảm thấy căn nhà này không dễ bán, quá xa xôi, ở trong núi Phong Lộc, con đường cũ đã nhiều năm không có ai đi, bỏ hoang.
Xung quanh ngoại trừ núi thì không có ai, người nào rảnh rỗi tiêu 8000 tệ mua căn nhà đó.
Nhưng mà căn nhà kia thực sự rất đẹp, là trước đây khi người Uông gia đến núi tránh nóng ở, nguyên liệu xây dựng được chú trọng, nhưng mà hiện giờ người Uông gia người thì chết, người thì chạy, chỉ còn lại một hậu nhân lúc trước.
Cũng là vì lúc trước khi kháng chiến quyên góp không ít tiền, bây giờ mới có thể trở về, nhà ở cũng trả lại tay người này.
Nếu không qua thời gian dài không có ai xử lý, với kích cỡ của căn nhà này, cho dù ở trong núi Phong Lộc ít nhất cũng phải bán một vạn tệ.
Nói là nhà trúc, trên cơ bản là một trang viên.
Diệc Thanh Thanh vừa nghe có lịch sử 50 năm, thì biết nhà này có từ thời dân quốc, còn là nhà gạch đỏ, phú thương dùng để làm biệt uyển, trong đầu cô đã có đại khái hình ảnh.
Thời kỳ dân quốc có một khoảng thời gian lưu hành kiến trúc gạch đỏ kết hợp Trung Quốc và phương Tây, đời trước Diệc Thanh Thanh cũng từng xem hình ảnh và video, nếu thực sự như cô nghĩ, vậy nhà này bán 8000 tệ đúng là nhặt được tiện nghi lớn.
Xa xôi gì đó cô đều không sợ.
Núi Phong Lọc ở Đế Đô đời sau cũng coi như là vùng ngoại thành, gần đó còn có công viên rừng rậm lớn nhất Đế Đô, ở vùng ngoại thành vừa lúc, cô cũng chuẩn bị làm sơn trang biệt thự nghỉ phép cho mình.
Đời sau cũng có nhiều biệt thự nghỉ phép, nhưng đâu thơm như nhà gạch đỏ?
Nói thật rời khỏi thôn Hưởng Thủy xong, Diệc Thanh Thanh nhất thời không quên, chính là không có núi Đại Thanh.
Đi săn gì đó thì không nói, chủ yếu là không có cảm giác thân thiết tự nhiên.
Nhà trúc gạch đỏ giữa núi này không phải vừa vặn sao?
Xung quanh có nhiều núi rừng, tu sửa lại một chút ra cửa là cảnh đẹp, ở nơi đó chắc chắn sẽ thoải mái, là nơi tốt tu dưỡng thể xác và tinh thần.
Sau này đón cha mẹ đến Đế Đô dưỡng lão mà nói, bọn họ chắc chắn cũng thích.
Càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, 8000 tệ này mua một căn nhà ở vùng núi xa xôi, cho dù trước đây căn nhà rất tốt, nhưng mà không chịu nổi hiện giờ cần tu sửa cũng là công trình không nhỏ.
Thực ra đặt ở niên đại này, mua nó không bằng mua nội thành, hay là nhà ở vùng ngoại thành có lời hơn, sau này tăng giá trị cũng nhanh hơn.
Nhưng cô vốn không phải người sẽ để mình ấm ức, kiếm tiền là vì chuyện gì?
Đương nhiên là vì mình vui vẻ thoải mái, ngàn vàng khó mua thoải mái.
Nhà ở này cô mua không phải vì kiếm tiền, sau này không có khả năng bán đi, cho nên không tính là lỗ.
“Nhà ở này tôi đặt trước.” Diệc Thanh Thanh lập tức nói, thuận tiện lật nhanh mấy tờ: “Còn có nhà này, nhà này, nhà này, mấy nhà này nữa, tôi đều muốn đi xem!”
Trước khi tới A Viễn đã nói với cô, một vạn tệ của anh là định lấy ra mua nhà cho thuê kiếm tiền, tránh cho sau này lại phải đổi tiền thù lao sang tiền dương thế.
Cho nên chuyện anh mua nhà Diệc Thanh Thanh cũng ôm lấy, tính toán mua cho anh nhà thích hợp làm cửa hàng.
Dù sao trong quyển sách này không có mấy căn nhà thích hợp lắm, dứt khoát chỉ ra nhìn kỹ hẵng nói.
“Nhiều như vậy ư?” Viên An Xuân choáng váng, cô gần như chỉ toàn bộ căn nhà trên 2000 tệ trong quyển sách này.
“Đúng vậy, dự toán của chúng tôi là con số này.” Diệc Thanh Thanh giơ bốn ngón tay.
“4000?” Viên An Xuân nói xong mới kịp phản ứng, rõ ràng người này thích nhà trúc gạch đỏ nhất, nhà đó tận 8000, anh ta nuốt một ngụm nước bọt hỏi lại: “4 vạn ư?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy, mong anh dẫn chúng tôi đi xem, xong việc tất có hậu tạ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận