Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 151: Yêu mình yêu người

Không lâu sau, Vân Cô Viễn, Trần Chí Hòa lục tục tới đây.
Trong quá trình ăn cơm, Trần Chí Hòa liên tục nhìn xung quanh, thật sự là quá rõ ràng.
Diệc Thanh Thanh nhìn đến hăng say, lúc này Trần Chí Hòa đã có tâm tư với Tiền Lai Lai sao?
Tuy trong sách không miêu tả rõ tình cảm giữa Trần Chí Hòa và Tiền Lai Lai thay đổi, nhưng chuyện hai bọn họ xác nhận quan hệ vẫn có miêu tả.
Thời gian rất muộn, có lẽ là sang năm thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, tình cảm giữa nữ chính và nam phụ xuất hiện vết nứt mới xác nhận.
Xem ra Trần Chí Hòa còn có một đoạn đường dài cần phải đi.
“Sao Hiểu Long còn chưa tới nhỉ? Hôm nay không tới ăn sao?” Trần Chí Hòa nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Diệc Thanh Thanh, có chút không được tự nhiên nói.
Diệc Thanh Thanh: Tôi tin anh mới có quỷ.
Anh em của mình có tới hay không còn không rõ lắm sao?
Người ta lo lắng cho bạn gái, đang lượn lờ ở chợ đen đấy!
Đáng tiếc từ lần trước Lý Mộng Tuyết gặp Trịnh Hiểu Long ở chợ đen, đã chuyển tới địa điểm chợ đen khác, càng có nhiều thời gian lượn lờ ở khu dân cư.
Giữa trưa hôm nay hai người đều không tới ăn cơm.
Mãi đến khi ăn cơm xong, Tiền Lai Lai vẫn không tới, xem ra là bận chuyện xong sớm về thôn rồi.
Ăn cơm xong Trần Chí Hòa nói anh ta còn có việc làm ở huyện thành, không trở về cùng với đám Diệc Thanh Thanh.
Cuối cùng chỉ có Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đạp xe trở về.
Bên ngoài huyện thành trên đường giao lộ đi thông tới công xã Đại Hưng, Cao Bắc Trụ đứng ở đó nôn nóng chờ đợi, đôi mắt vẫn luôn không ngừng nhìn dòng người, sợ bỏ lỡ người.
Đột nhiên đôi mắt cậu ta sáng lên, vội vàng vẫy tay: “Anh Vân!”
Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh dừng xe bên cạnh cậu ta.
Lần này Cao Bắc Trụ biết thanh niên trí thức Diệc người ta có địa vị gì trong mắt anh Vân của cậu ta, tuy vẫn không hiểu con gái có gì tốt, nhưng cậu ta vẫn rất phục anh Vân, không hiểu thì cứ nghe anh Vân nói là được, dù sao đầu óc người ta lợi hại hơn cậu ta nhiều.
Cho nên lần này cậu ta hiếm thấy gật đầu với Diệc Thanh Thanh trước, xem như chào hỏi, sau đó mới chạy tới bên cạnh Vân Cô Viễn, nhét tờ giấy gấp gọn lại vào tay anh, đè thấp giọng nói:
“Đây là đơn mới, sáng ngày mai anh họ em sẽ đi, buổi sáng em không ra được.”
Vân Cô Viễn gật đầu bày tỏ đã biết.
“Vậy em đi đây!” Cao Bắc Trụ nói xong thì chạy mất.
Diệc Thanh Thanh nhìn đồng chí Cao Bắc Trụ rõ ràng đã có chút nhãn lực, cảm thấy rất hiếm lạ, hơn nữa là đơn gì thế?
Là nghiệp vụ mới Vân Cô Viễn khai phá ra sao?
Cao Bắc Trụ đang làm việc giúp anh à?
Nói thật, phân đội nhỏ đầm lau sậy của bọn họ hoàn toàn là do ba nữ sinh làm liên hệ ràng buộc mới thành hình.
Diệc Thanh Thanh, Tiền Lai Lai, Lý Mộng Tuyết tương đối quen thuộc, thường xuyên đi cùng nhau, nhưng thực ra giữa bọn họ và ba thanh niên trí thức nam có vách ngăn.
Diệc Thanh Thanh chỉ thân với Vân Cô Viễn hơn chút, Lý Mộng Tuyết chỉ thân với Trịnh Hiểu Long hơn chút, Tiền Lai Lai có khả năng thân với Trần Chí Hòa nhất, nhưng mỗi người có khả năng không nói được mấy câu với người đàn ông khác.
Mà Vân Cô Viễn thuộc một mình trong đoàn thể nhỏ này, anh chỉ có quan hệ bình thường với Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa, ngoại trừ khi sáu người cùng đi ra ngoài ra, thời gian còn lại chưa từng đi riêng với Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa, cũng không có giao lưu gì.
Chỉ có lúc trước Cao Bắc Trụ vẫn luôn đi theo anh, đi lên núi đi săn cũng dẫn theo cậu ta, hình như còn dạy cậu ta đi săn, có lẽ cũng sẽ chia nhau con mồi, quan hệ này có thể nói là rất tốt.
Rõ ràng bọn họ quen nhau chưa lâu.
Tuy có nguyên nhân là đồng chí Cao Bắc Trụ mặt dày mày dạn, nhưng Vân Cô Viễn căn bản không phải người mặc người ta đo nắn.
Cho nên quả nhiên hai bọn họ có việc lén lút với nhau!
Không phải là Vân Cô Viễn kiếm tiền ở chợ đen đấy chứ!
Diệc Thanh Thanh không nhịn được nghĩ.
Dù sao mọi người đều mới tới huyện Thiết Lĩnh không lâu, muốn kiếm tiền chợ đen là lựa chọn đầu tiên.
Không đúng, Vân Cô Viễn ra cửa mang theo thùng dụng cụ, rương này rất nổi bật, lúc trước lắp ráp xe đạp, làm đồ gỗ, đều thấy anh lấy thùng này ra dùng.
Diệc Thanh Thanh thật sự tò mò Vân Cô Viễn đang lén lút làm gì, nhưng đây là chuyện riêng tư của anh, nghĩ một lát thì thôi.
Cô đừng nên miệt mài theo đuổi, dù sao trên người cô cũng có bí mật không thể miệt mài theo đuổi nổi.
Lúc này trở về hơi sớm, Diệc Thanh Thanh mới bán tivi xong, kiếm một khoản tiền tâm trạng cũng tốt, hai người đạp xe rất chậm, con đường dài lâu đương nhiên không thể tránh khỏi nói chuyện với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận