Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 293: Tin tức tốt

Cách làm rót tình cảm này vào, là khác biệt cơ bản nhất của một tác phẩm xếp giấy thủ công và máy móc làm ra.
Cô thích quá trình làm ra sản phẩm xếp giấy, đương nhiên sẽ dụng tâm hơn.
Đắm chìm trong học tập kỹ năng xếp giấy liên tục sáu ngày.
“Thanh Thanh, đại đội trưởng tới tìm cô!” Là giọng Vương Linh Linh.
Đại đội trưởng ư?
Không phải là tới tìm cô nói chuyện tham quan nông trường đấy chứ?
Trong lòng Diệc Thanh Thanh xao động, nhanh nhẹn rời khỏi hình thức dạy học kỹ năng, xuống khỏi giường đất đi mở cửa.
Cũng may mỗi ngày cô đều rửa mặt xong mới nằm trên giường đất học tập, đề phòng đột nhiên có người tới tìm, còn phải chỉnh lại hình tượng của mình, lề mề một lúc lâu mới ra mở cửa.
“Chú Hữu Điền?” Diệc Thanh Thanh mở cửa ra quả nhiên thấy được đại đội trưởng Triệu Hữu Điền: “Chú là khách ít đến, mau vào phòng ngồi đi ạ!”
“Không được không được.” Triệu Hữu Điền xua tay, cho dù hai người cách bối phận, ông ấy cũng không thể vào phòng của cô gái người ta ngồi được: “Chú tới báo tin vui cho cháu.”
“Hả? Tin vui gì ạ?” Những lời này khiến Diệc Thanh Thanh sửng sốt.
“Cháu ấy, xem như là bộ mặt của đại đội chúng ta, hôm nay chú đến công xã mở họp, được bí thư gọi đến khen ngợi một lát, nói thanh niên trí thức chỗ chúng ta làm việc rất tốt!” Triệu Hữu Điền cười đến gương mặt hiện đầy nếp nhăn.
Diệc Thanh Thanh càng nghi ngờ không hiểu gì, sao lại liên quan tới cô?
“Xem chú kìa, vui quá nên quên mất.” Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền thấy cô vẫn còn không hiểu gì, thì lấy một tờ báo gấp cẩn thận trong lòng ra, híp mắt tìm gì đó.
Nhìn thấy tờ báo, Diệc Thanh Thanh đã đoán được là có chuyện gì.
Triệu Hữu Điền tìm một lát, ngón tay chỉ một chỗ: “Ồ, mau xem, bài viết này là cháu viết đúng không? [Viết một lá thư về nhà], tác giả Diệc Thanh Thanh!”
Diệc Thanh Thanh tiến lại gần nhìn, đúng là cô viết!
Lập tức vô cùng vui sướng.
Tuy lúc ấy là nỗ lực viết, nhưng thời gian viết và sửa chỉ mất ba ngày, nguyên nhân là muốn tìm lý do để mình có thể tham quan nông trường.
Mới đầu khi gửi bài cô còn tràn ngập tự tin, nhưng mà sau này dần không để ý nữa.
Dù sao gửi bài đi cho dù là thành công hay thất bại, lý do tham quan đều là tìm tư liệu sống tìm linh cảm viết bản thảo tốt hơn.
Lúc này đã sắp quên mất còn có chuyện như vậy.
Dù sao chỉ mới qua đi khoảng một tháng, nhưng hơn nửa thời gian cô đều học tập trong hình thức dạy học kỹ năng, nên không để ý lắm.
Thời gian đúng là có chút lâu.
“Cháu viết đúng là hay! Khen đại đội thôn Hưởng Thủy chúng ta khiến chú sắp không quen biết, ha ha ha!”
Triệu Hữu Điền cười vô cùng vui vẻ, ông ấy không cảm thấy thanh niên trí thức Diệc khen quá mức chút nào.
Dựa theo cách nói của bí thư xã, là thanh niên trí thức Diệc có đôi mắt giỏi phát hiện cái đẹp, cũng một lòng nghĩ tới điều tốt đẹp, cho nên cô nhìn mọi thứ đều rực rỡ, tốt đẹp.
Có một số nơi chính ông ấy cũng không phát hiện ra, được cô viết ra mới cảm thấy trân quý như vậy.
Ví dụ như khi mọi người cùng nhau thức đêm thái khoai lang đỏ, ngoại trừ mệt, hóa ra khi mọi người nói chuyện náo nhiệt, ca hát cũng vô cùng vui sướng.
Ông ấy sinh sống ở thôn Hưởng Thủy hơn nửa đời người đều chưa từng chú ý tới mấy chuyện này, thanh niên trí thức Diệc lại chú ý tới, còn viết ra, có thể thấy được cô thật sự thích và hòa nhập vào thôn Hưởng Thủy bọn họ.
Triệu Hữu Điền thích người khác khen thôn Hưởng Thủy nhất, khen thôn Hưởng Thủy còn vui hơn khen bản thân ông ấy.
“Chú quá khen rồi, nếu chú không nói, cháu còn không biết bản thảo được lên báo đâu!” Diệc Thanh Thanh cũng rất vui.
Lần đầu tiên gửi bài đã được lên báo, chuyện này hiếm có như đời sau lên tivi.
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí rất hài hòa.
“Chú Hữu Điền, không phải mấy ngày nữa sẽ đến nông trường đào rãnh sao? Cháu có thể đi tham quan không ạ, cháu khá tò mò với hình thức nông trường, muốn tìm tư liệu sống viết gì đó.”
Lần này có tiền lệ lên báo, Diệc Thanh Thanh nói chuyện tự tin hơn không ít.
“Chuyện này có gì mà không được? Thím Quế Hoa cháu từng nói với chú rồi, ngày kia bọn chú thổi còi tập hợp, cháu nghe âm thanh tới là được.”
Triệu Hữu Điền không chút do dự đồng ý.
Hôm nay bí thư công xã còn trong tối ngoài sáng nói, bài báo này khen đại đội thôn Hưởng Thủy nhiều, tên công xã chỉ nhắc tới một chút.
Còn không phải là muốn công xã cũng lộ mặt sao?
Nông trường này là công xã trực tiếp quản, thanh niên trí thức Diệc đến nông trường tham quan, có lẽ có thể viết ra được bài báo hay nào đó, đến lúc đó bí thư sẽ hài lòng đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận