Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 823: Phiên ngoại 8

“Wow! Thật phong phú!” Bốn cô gái bay trên bàn, nhìn đồ ăn đầy bàn vẻ mặt hạnh phúc.
Nếu không phải bên cạnh chị em tốt còn có một người làm âm hồn khiến bọn họ sợ hãi theo bản năng, bọn họ đều ước gì ôm chị em hôn mấy cái.
Diệc Thanh Thanh nhìn mỗi người đều có dáng vẻ khi trẻ tuổi, hâm mộ muốn chết.
Đã chết chỉ cần tốn chút điểm công đức, thì có thể khiến hồn thể vẫn duy trì dáng vẻ lúc còn trẻ.
Hiện giờ ngồi cùng bàn với đám chị em, chỉ có mình cô là bà cụ, chậc chậc…
“Mỗi năm tế bái vẫn là đến thăm chị em tốt tốt hơn, đám nhỏ đều đốt gì thế này? Một đống rác plastic, thối muốn chết!” Lý Mộng Tuyết nhăn mũi nói.
Lý Mộng Tuyết anh minh cả đời, chết đi cũng không nghĩ rằng bị đời sau đốt rác plastic bức điên.
Diệc Thanh Thanh nghĩ tới cảnh tượng đó thì buồn cười: “Đều là lòng hiếu thảo của đám nhỏ, cũng không phải hoàn toàn không thể dùng, hơn nữa mỗi năm tôi đều đốt cho mọi người tiêu mà.”
Kỹ năng xếp giấy và điều chế nhang của cô đột phá đến cấp 6 xong, cho dù không cần điểm linh và hương hồn, nhìn cũng thoát khỏi phạm trù khoa học.
Từ đó về sau đồ trong tay cô đều không lấy ra ngoài, đưa hết đến Âm Dương Các bán.
Khi đó đám chị em còn sống, sau khi bọn họ qua đời, Diệc Thanh Thanh chỉ tự mình hàng năm lén đốt một ít cho bọn họ.
“Ha ha, đúng vậy, hiện giờ chúng tôi cũng là phú bà nổi tiếng ở địa phủ!” Vương Linh Linh cười khanh khách.
“Có quá nhiều quỷ nam tới quyến rũ bọn chị! Đám Ái Dân đều buồn bực muốn chết!” Tiền Đa Đa nhìn thấy người đàn ông nhà mình có ánh mắt u oán, cười càng không nhịn được.
“Dù sao chúng ta cũng là ma có người phía trên!” Tiền Lai Lai nói: “Thanh Thanh ở địa phủ cũng coi như là người phụ nữ nắm giữ quyền hành kinh tế địa phủ mà đám quỷ nói, rất có mặt mũi!”
“Tôi sắp xuống với mọi người rồi.” Bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh nói.
“Cái gì?” Bốn chị em cùng nhìn về phía cô, vừa mừng vừa sợ.
“Cơ thể cô nhìn còn rất nhanh nhẹn mà, tôi còn tưởng cô có thể sống lâu trăm tuổi cơ!” Vương Linh Linh nói.
Lần trước đám nhỏ viếng mồ mả cho cô ấy, cô ấy còn nghe nói Thanh Thanh và đồng chí Vân đi ra ngoài du lịch nữa!
“Sao cô biết mình sắp xuống dưới?” Lý Mộng Tuyết nghĩ tới gì đó, nhanh chóng nhắc nhở cô: “Hay là cô thấy chúng tôi ở dưới quá tiêu sái, mới sốt ruột xuống dưới! Tôi nói với cô, tự sát không thịnh hành lắm đâu, phải vào địa ngục chịu hình phạt đấy, thành thật đợi tử vong đi. Âm thọ của mấy chị em chúng tôi còn dài, lại đợi cô thêm 10-20 năm nữa cũng không có gì!”
“Tôi là Diệc đại sư đấy, tôi có thể tự sát sao?” Diệc Thanh Thanh hừ một tiếng: “A Viễn đã đi hỏi, tôi và anh ấy đều giữa trưa mùng 7 tháng 7 sang năm hết tuổi thọ, đến lúc đó các cô nhớ đến đường hoàng tuyền đón chúng tôi đấy!”
“Được rồi!” Chỉ trong nháy mắt Lý Mộng Tuyết nghĩ ra một đống phương án hành động, lần này trở về phải đào nhiều đồ, cho dù thế nào cũng phải khiến chị em lâu năm có một nghi thức hoan nghênh khó quên.
Diệc Thanh Thanh còn chưa biết mình tự mình đào hố lớn cỡ nào cho mình, cô còn tràn ngập hứng thú thảo luận với đám chị em:
“Đợi tôi chết đi, cũng muốn dùng công đức trở nên trẻ tuổi, mỗi lần gọi các cô lên chỉ có mình tôi già cỗi, quá sốt ruột, lúc trước tôi cũng là một cành hoa ở hẻm La Cổ mà!”
“Còn nữa, sau này tôi sẽ đốt ít tiền ít xe ít nhà xuống trước, các cô nhận giúp tôi, chết làm xếp giấy khó hơn khi sống nhiều, cho dù thế nào cũng phải tích cóp trước mới được.”
Mấy năm nay cô lui tới với hẻm Âm Thủy nhiều, mới biết âm phủ thật sự có thể làm mấy thứ này, hẻm Âm Thủy đều là người cùng nghề với cô, nhưng đều là quỷ.
Khi sống làm xếp giấy dựa vào tay nghề, sau khi chết phải dựa vào hồn lực.

Diệc Thanh Thanh và đám chị em mặc sức tưởng tượng một năm sau hội hợp ở địa phủ, cùng nhau tiêu sái khoái hoạt, dường như quay về khi còn trẻ.
Đêm đã khuya, vật phẩm tế dần hưởng dụng xong, đám chị em vô cùng vui vẻ đi trở về.
Diệc Thanh Thanh nhìn đám chị em biến mất, sau đó nhìn về phía Vân Cô Viễn: “A Viễn, em muốn nói chuyện riêng của phụ nữ với Mộng Tuyết.”
Vân Cô Viễn hiểu rõ: “Vậy anh trở về phòng đợi em.”
Đợi A Viễn lên lầu, Diệc Thanh Thanh lấy biểu văn ra lần nữa, đặt vào chậu than trước chỗ ngồi của Lý Mộng Tuyết đốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận