Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 578: Trắc trở

Thoạt nhìn gầy đi nhiều, chắc là cuộc sống không được tốt lắm.
Cuộc sống của Chu Thục Trinh không được tốt, mình cảm thấy rất vui.
Lý Mộng Tuyết là người đứng đầu trong bốn đóa Kim Hoa “đánh” không có đối thủ ở thôn Hưởng Thủy, còn có thể sợ bà ta sao?
Cô ấy chớp mắt, lập tức nghĩ ra biện pháp:
“Bà nói bà là mẹ tôi ư? Mẹ tôi vì kiếm được 200 tệ mua công việc cho em trai toi, đã bán tôi cho một ông già xấu xa góa vợ! Cũng may chính sách của quốc gia đã cứu tôi, để tôi xuống nông thôn chi viện xây dựng nông thôn, lúc này mới tránh được một kiếp. Không có tiền không có phiếu xuống nông thôn, nếu không phải các hương thân tốt bụng cho tôi vay lương thực, e rằng tôi đã bị chết đói. Tuy đã xuống nông thôn nhiều năm nhưng không có liên lạc với tôi, tôi đã sắp quên sạch người nhà bán tôi đi, nhưng tôi nhớ rõ mẹ tôi không gầy như bà! Bà thực sự là mẹ tôi sao?”
Đám người qua đường bị Chu Thục Trinh kêu to hấp dẫn tới, vốn nhìn Lý Mộng Tuyết với vẻ khiển trách còn bàn tán xôn xao.
Cái gì mà con gái không nhận mẹ già, cái gì mà trông cũng không tệ lại không hiếu thuận!
Kết quả vừa nghe lời Lý Mộng Tuyết nói, lại sôi nổi phản chiến.
“Bán con gái ư? Còn bán cho lão già góa vợ?”
“Cô gái này thoạt nhìn tốt như vậy, cho dù vì lễ hỏi, cũng không thể chà đạp cô gái này như vậy chứ!”
“Đúng là đáng thương! Cũng may cô gái này còn tự mình biết cố gắng!”

“Haizz! Thím à, cô ấy thực sự là con gái thím sao? Chính là thím bán cô ấy ư?” Có người hỏi.
“…” Chu Thục Trinh nói phải thì không được, mà không phải cũng không được, đành phải mắng: “Cô mới là thím ấy! Tôi mới 40 tuổi, già chỗ nào!”
“Thím thoạt nhìn hơn năm mươi rồi, mình trông già còn không cho người ta nói.” Người nói chuyện bất mãn.
Diệc Thanh Thanh dựa gần Vân Cô Viễn bình tĩnh ăn dưa, còn lấy mấy nắm hạt dưa trong không gian ra cho vào trong túi, còn không quên nhét một nắm vào trong tay A Viễn.
Cô vừa cắn vừa gật đầu, đồng chí Đại Kim Hoa khi đánh lộn đầu óc xoay chuyển rất nhanh, những lời mắng chửi này hay lắm!
Không hạ thấp uy danh của bốn đóa Kim Hoa.
Đồng chí Đại Kim Hoa ai thán cuộc sống quá yên bình không chỉ một lần, vất vả lắm mới có “trắc trở” tìm tới, là chị em tốt, Diệc Thanh Thanh cảm thán mình cần thỏa mãn nguyện vọng thêm tình tiết truyện phập phồng gợn sóng cho cuốn sách tương lai của cô ấy.
Có đồng chí Cao Ứng Hòa ở đây, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của đồng chí Đại Kim Hoa.
Cho nên Diệc Thanh Thanh quả quyết nhường sân khấu cho cô ấy, để cô ấy phát huy thật tốt, hưởng thụ một lát, mình làm quần chúng ăn dưa là được.
Nhưng mà làm quần chúng ăn dưa, cô cũng đứng ở phía sau đồng chí Đại Kim Hoa, làm hậu thuẫn cho cô ấy, có gì không đúng thì chi viện bất cứ lúc nào!
“Tôi nuôi lớn con gái, tôi muốn gả nó cho người nào thì gả cho người đó! Không cần mấy người quản! Hơn nữa không phải là nó không gả sao? Không chỉ lén chạy mất, còn hại chúng tôi phải trả lễ hỏi trở về, công việc của em trai nó cũng ngâm nước nóng! Lúc nó đi còn trộm hết tiền trong nhà, hại nhà chúng tôi sống khổ sở nhiều năm, tôi gầy như vậy còn không phải do con nhóc chết tiệt tay chân không sạch sẽ này ban tặng? Vất vả lắm mới tìm được nó, tôi có thể buông tay sao? Nhanh theo tao trở về, Vương Đức Quý kia còn cô đơn, lễ hỏi lại tăng 200!”
Chu Thục Trinh hùng hùng hổ hổ, tự mình mắng chửi lại người qua đường mình gọi tới.
“Trộm tiền ư? Không có chuyện đó, khi tôi xuống nông thôn không trộm tiền trong nhà, bà đừng nhận nhầm người đấy nhé!” Lý Mộng Tuyết trăm triệu không thể thừa nhận mình là người có lỗi: “Nhìn kỹ lại, bà trông rất giống người mẹ nhẫn tâm mấy năm không gặp của tôi, nhưng mà tội danh ăn cắp quá lớn, tôi không làm chuyện đó!”
Cao Ứng Hòa lấy giấy chứng nhận luôn mang theo bên người ra:
“Tôi là người của phòng điều tra hình sự thuộc cục công an, cho dù con gái bà có phải cô ấy hay không, bà đều bị nghi ngờ có liên quan tới mua bán người và vu cáo hãm hại, đi theo tôi đến cục công an một chuyến!”
Người xem náo nhiệt ở bên cạnh tốt bụng nói: “Người này đúng là đồng chí công an! Cháu trai của tôi là công an, giấy chứng nhận của thằng bé giống y như vậy!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận