Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 258: Nghĩ cái quái gì thế này?

Cùng lúc đó, một tay khác cầm muỗng nhanh chóng quấy.
Nước trong nồi bị cô khuấy thành lốc xoáy, dịch trứng vừa vào trong nước vậy mà bị lực ly tâm khuấy bông ra.
Dần dần trứng càng ngày càng nhiều.
Năm quả trứng gà đánh thành dịch trứng, rót vào nửa bát, trứng trong nồi bông lên, múc một muỗng tùy ý cũng có thể thấy trứng tinh mịn.
Có khả năng không bằng miếng trứng, nhưng ít ra uống mỗi một ngụm canh bên trong đều có vị trứng gà.
Nếu có thêm ít tinh bột vào, sẽ càng ngon hơn nữa.
Nửa bát dư lại cũng dùng biện pháp như cũ đánh vào trong nồi khác, hai nồi canh trứng to gần như hoàn thành.
“Thế nào?” Diệc Thanh Thanh thúc nhẹ bả vai Tôn Lai Đệ: “Đủ nát chưa? Có cần vớt lên cắt nát lại cho vào không?”
“…” Tôn Lai Đệ xem như phục Diệc Thanh Thanh, nhìn chằm chằm bà ta có phải không?
Bà ta thậm chí cảm thấy biểu cảm của Diệc Thanh Thanh rất hưng phấn, giống như mình càng nói cô gì đó, cô sẽ càng vui vẻ.
Ừm… Nghĩ cái quái gì thế này?
Tôn Lai Đệ run lẩy bẩy, chà xát cánh tay nổi đầy da gà của mình: “Ừm, tôi phải đi rửa bát của tôi, cơm sắp nấu xong rồi.”
Sau khi nói xong thì cầm bát rời đi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Chạy cái gì mà chạy, cô còn chưa nói xong mà.
Haizz, không thú vị, cô có chút hoài niệm Tôn Lai Đệ “dũng cảm tiến tới” ngày hôm qua.
Vô địch là cô đơn cỡ nào!
Thím Quế Hoa và thím Đông Mai thì dán sát bên nồi, vừa nhìn canh vừa chậc chậc khen giỏi.
“Món canh trứng này trông thật đẹp, mỗi một miếng đều như cùng một khuôn đúc ra, còn bay bay, không trầm xuống đáy. Canh trứng nấu như vậy, một quả trứng gà đủ cho cả gia đình ăn no, biện pháp này thật tuyệt!”
“Còn không phải sao, canh trứng tinh mịn như thế, vừa nhìn giống như cho mười mấy quả trứng gà, sao có thể nghĩ tới chỉ có mấy quả trứng?”
“Thủ pháp này thoạt nhìn rất đơn giản, sao chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ? Thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng là lợi hại!”
“Hôm nay tôi trở về cũng phải thử xem! Hôm qua bọn họ không ăn được nhiều mì cắt khúc lắm, nhưng mà chúng ta đã học xong, làm cho người nhà mình ăn nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Tin tức trưa hôm nay ăn bánh bao rau dại đã truyền ra ngoài, giữa trưa tiếng còi tan làm vang lên, mọi người đi tới nhà ăn tập thể cũng chậm rãi hơn không ít.
Bánh bao rau dại mà, không có gì hiếm lạ, dù sao mọi người đều đã ăn, cũng không vội một lát như vậy, làm việc mệt như thế chạy cũng tốn sức lực.
Chỉ có nhà Tôn Lai Đệ chạy nhanh nhất, bọn họ nghe nói hôm qua Diệc Thanh Thanh nhặt được năm quả trứng gà rừng, giữa trưa còn ăn canh trứng.
Bọn họ chạy nhanh đứng trước nhà mình, vậy chẳng phải lấy được miếng trứng dễ như trở bàn tay ư, như vậy người phía sau chỉ có thể uống ít canh suông.
Đợi bọn họ chạy tới nhà ăn tập thể, thở hổn hển đứng trước mặt Tôn Lai Đệ.
Hôm nay Tôn Lai Đệ thực sự bị phân tới múc canh.
Bởi vì đám thím Quế Hoa đều biết Tôn Lai Đệ thích nhất múc thứ tốt cho nhà mình, múc cơm cũng luôn thiên vị người nhà.
Tuy thiên vị người nhà là chuyện thường tình, nhưng mà có đôi khi làm quá khó coi, dễ dàng khiến người khác bất mãn, cho nên bình thường phân chia sẽ chú ý phân bà ta đến chỗ không dễ dàng làm ra động tác nhỏ.
Thông thường nếu múc canh trứng, bà ta có thể múc trứng gà vào trong bát người nhà mình.
Nếu không phải rau dại của bà ta hái nhanh hơn người khác, làm bánh bao rau dại cũng ngon hơn một chút, cơ hội có trứng gà ở nhà ăn tập thể ít càng thêm ít, người nào sẽ chọn bà ta?
Lần này sắp xếp bà ta đi múc canh cũng vì trứng đã quấy tan bà ta múc kiểu gì cũng không thể múc được nhiều trứng, không có canh.
So sánh ra, vẫn là bánh bao rau dại dễ ra tay hơn.
Mấy bọn họ vốn là hai cái bánh bao rau dại, một bát canh đầy.
Nếu Tôn Lai Đệ được phân tới phát bánh rau dại, nói không chừng trong túi còn bị bà ta lén nhét hai cái.
Lúc này người nhà của Tôn Lai Đệ trở thành khách hàng đầu tiên trong nhà ăn tập thể, bọn họ nhìn trong nồi một lát trợn tròn mắt:
“Không phải nói chỉ có năm quả trứng gà sao? E rằng không phải đúng không?”
“…” Tôn Lai Đệ cứng đờ, bị người nhà mình chọc trúng chỗ đau, bà ta tức giận nói: “Chỉ có năm quả trứng, cầm bát tới gần chút!”
Các hương thân khoan thai tới muộn nhìn thấy nồi canh cũng kinh ngạc.
“Ở đâu ra nhiều trứng như vậy?”
“Sớm biết có canh trứng tôi đã tới sớm một chút!”
“Cái gì? Chỉ có năm quả trứng thôi ư? Gạt người đúng không?”


Bạn cần đăng nhập để bình luận