Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 278: May mắn

Trần Chí Hòa lập tức như nắm được cọng rơm cứu mạng, nói với Tiền Lai Lai: “Tôi sẽ chứng minh với em tôi thích em! Sẽ dùng hành động chứng minh!”
“Không muốn để ý tới anh nữa, chết đói rồi, tôi đi về trước ăn cơm.” Tiền Lai Lai hừ một tiếng, xoay người vào cửa.
Trái lại Trần Chí Hòa vui sướng, Lai Lai không từ chối anh ta, anh ta vẫn còn cơ hội.
Anh ta lập tức kéo người anh em tốt Trịnh Hiểu Long đã theo đuổi được đối tượng trước trở về nghiên cứu một lát, làm thế nào mới có thể dùng hành động đả động trái tim của Lai Lai.
Vân Cô Viễn cũng bị ép bị kéo qua nói chuyện.
Đám Diệc Thanh Thanh chắc chắn là đứng bên Tiền Lai Lai, Lý Mộng Tuyết tò mò ý nghĩ của Tiền Lai Lai nhất, kéo bọn họ đi hỏi thăm.
“Rốt cuộc là cô có thích anh ta không?” Lý Mộng Tuyết tò mò hỏi.
“Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy quá đột ngột, trước đây tôi căn bản không nghĩ tới phương diện này, có đôi khi tôi cảm thấy như hai cô rất tốt, nhưng có đôi khi lại cảm thấy phiền phức. Nhưng nghĩ một lát, tôi và anh ấy căn bản không phải người cùng một thế giới, anh ấy không lo ăn uống, tôi lại phải nỗ lực làm việc mới có thể nuôi sống bản thân. Anh ấy có bạn còn nhàn rỗi, tôi thì vì cuộc sống mà bôn ba nhọc lòng, hơn nữa tôi còn phải kiếm tiền ở đất phần trăm của anh ấy, nếu đồng ý với anh ấy chẳng phải là sẽ phải làm không công sao? Mệt muốn chết tôi mất, tôi không cần!”
Tiền Lai Lai càng nói về sau, trái lại càng kiên định.
“Tôi không nghĩ tới sau này còn có thể trở về thành phố, trong nhà không có bản lĩnh này. Anh ấy thì sao? Điều kiện nhà anh ấy tốt hơn tôi nhiều, chắc chắn sẽ nghĩ cách trở về. Cho nên chúng tôi không có tương lai, căn bản không cần suy xét chuyện này. Cho dù anh ấy ở lại nông thôn, kết hôn với tôi, như vậy chính là phải cắm rễ ở nông thôn, trong nhà anh ấy sẽ không có khả năng trợ cấp cho anh ấy cả đời. Đến lúc đó đất phần trăm đều trồng không công, như vậy chẳng phải sẽ mệt chết tôi sao?”
Lý Mộng Tuyết bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt, đứng ở góc độ của Tiền Lai Lai, những chuyện này thật sự đều là vấn đề.
Cô ấy cảm thấy không thoải mái lắm, hẹn hò mà thôi, sao cả đám đều nghĩ tới chuyện kết hôn.
17-18 tuổi, muốn làm gì thì làm đó, nếu hẹn hò có thể khiến mình vui sướng, vậy thì ở bên nhau đã sao?
Mình muốn làm gì, không cần vì người khác mà điều chỉnh ý nghĩ và kế hoạch của mình, ở bên nhau không vui thì tạm biệt!
Cô ấy nghĩ như vậy cũng nói như vậy, đều là chị em tốt, không cần che giấu.
“Cô nghĩ như vậy khá tốt, nhưng nếu là người ta không phạm lỗi gì, cô lại vì mình không vui mà chia tay, số lần nhiều người ta sẽ nói linh tinh về cô, đổi thành thanh danh không được tốt!” Vương Linh Linh nói.
Tiền Lai Lai cũng gật đầu: “Nếu cô muốn chia tay đối tượng còn lì lợm la liếm, vậy thì càng khó coi, không bằng ngay từ đầu đã không ở bên nhau.”
Lần đầu tiên quan điểm về tình yêu của Lý Mộng Tuyết bị thời đại này ảnh hưởng: “Thanh danh? Thanh danh đâu quan trọng bằng mình được vui sướng? Quan tâm những lời người ta nói làm gì?”
Diệc Thanh Thanh vỗ cô ấy:
“Mộng Tuyết cô nói không sai, vui sướng của mình càng quan trọng hơn. Phát hiện không đúng thì kịp thời ngăn tổn hại, nhưng chuyện có thể khiến mình vui ướng không phải chỉ có yêu đương, đừng lấy thanh danh của mình ra đánh cược. Tình cảm thì cần phải suy nghĩ cẩn thận, khảo sát nhiều một chút, có thể tránh được một số rủi ro cho các vụ tai nạn trong tương lai, cẩn thận một chút như vậy không có gì không tốt.”
“Quan trọng là những chuyện Lai Lai nghĩ cũng sẽ không xảy ra!” Lý Mộng Tuyết thật sự không nói nên lời, chỉ mấy năm nữa là thi đại học khôi phục, mọi người đều có thể trở về thành phố!
Căn bản không cần ở lại nông thôn trồng trọt.
Diệc Thanh Thanh hiểu rõ ý của cô ấy:
“Cho dù muốn có đối tượng hay không, ngoại trừ suy xét mấy điều kiện này, quan trọng nhất vẫn là tình cảm của mình. Lai Lai nghĩ hiện thực như vậy, cũng là vì cô ấy đối với Trần Chí Hòa còn chưa đến mức độ đó, bọn họ tiếp xúc và hiểu biết quá ít, Lai Lai còn chưa đủ thích anh ấy, đây mới là trọng điểm.”
Chuyện này Lý Mộng Tuyết cũng đồng ý: “Lai Lai, tự cô nghĩ lại xem, vứt bỏ những nhân tố hiện thực đó, cô có hảo cảm đối với anh ấy không?”
Tiền Lai Lai bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm: “Tôi…”
“Lai Lai, cô không cần lo lắng cho tôi, tôi đã bảo cha tôi khi về ăn tết năm nay sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận