Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 452: Diệc Thanh Thanh, sao trên giường cô có bàn nhỏ vậy

“Đúng vậy đúng vậy, học tập!” Chu Tĩnh được nhắc nhở, rõ ràng là cô ấy muốn lên giường học tập, lại bị Diệc Thanh Thanh lôi kéo hỏi chuyện, cho nên quên mất, tội lỗi tội lỗi!
Chỉ một lát sau, mọi người đang nói chuyện phiếm đều cầm sách đọc.
Ngày hôm qua Tống Hòa Mỹ đã chuyển đồ đến, thu dọn đồ xong thì về nhà, hôm nay ở nhà ăn cơm trưa xong mới tới, căn bản chưa từng thấy cảnh này.
Vừa rồi còn đang nói chuyện phiếm, sao lại bắt đầu học tập rồi?
Tốc độ xoay chuyển quá nhanh, cô ấy bày tỏ có chút không thích ứng được.
“Bạn học Tống Hòa Mỹ, đừng phát ngốc nữa, nhanh chuẩn bị bài học đi! Lát nữa tắt đèn sẽ không nhìn thấy!” Triệu Phương Phương vỗ bả vai Tống Hòa Mỹ, nhắc nhở cô ấy.
“Ồ.” Tống Hòa Mỹ máy móc gật đầu, máy móc cầm quyển sách lên mở trang đầu tiên.
Diệc Thanh Thanh tắm rửa xong bưng chậu nhỏ đi ra khỏi góc, Tống Hòa Mỹ như được đại xá cướp nói:
“Tôi là người tắm kế tiếp.”
“Ghế của tôi để ở chỗ đó, khi mọi người tắm có thể ngồi lên.” Diệc Thanh Thanh nói.
Trước mắt mọi người trong phòng ngủ ở chung còn tính là hòa hợp, cô cũng không cần đề phòng quá, ghế cô tạm thời không định khóa trong ngăn tủ.
“Được!” Tống Hòa Mỹ nói.
Diệc Thanh Thanh bưng chậu nước vào trong nhà vệ sinh xong, thì trèo lên trên giường.
Bình nước muối rót nước ấm đã cho vào trong chăn nóng hổi, Diệc Thanh Thanh ngồi trên giường, kéo cái bàn ra, lại lấy một quyển giấy bóng kính, rồi cầm lọ keo nước nhỏ.
Vì ánh sáng càng tốt hơn, cô dùng một cái kẹp kẹp rèm sang một bên, sau đó bắt đầu bọc sách.
Bìa sách rất mỏng, không bọc lại cẩn thận thường lật mà nói, có khả năng rất nhah sẽ bị mài mòn.
Tuy giấy bóng kính rất mỏng, cũng không phải chống bị mài mòn, nhưng mà rẻ còn không chói mắt, bọc cũng đẹp.
“Diệc Thanh Thanh, sao trên giường cô có bàn nhỏ vậy?”
Triệu Phương Phương ở giường đối diện giường cô nghe tháy âm thanh bọc giấy, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy bàn nhỏ trước mặt cô, kinh ngạc hỏi.

“Đây là tôi và mấy người bạn mua nguyên liệu ở trạm phế phẩm tự mình làm, cùng với cái ghế kia nữa. Có bàn nhỏ này đặt ở đây, có thể đặt thêm càng nhiều đồ, học tập cũng tiện.”
Diệc Thanh Thanh nghiêng người, để cô ấy nhìn rõ hơn một chút.
Những người khác nghe thấy thế cũng ló đầu qua nhìn.
“Biện pháp này khá hay!” Chu Tĩnh nói: “Tôi cảm thấy trên giường đặt nhiều sách ngủ không thoải mái lắm, không để ở chỗ này, khi muốn đọc lại xuống lấy thì không tiện lắm.”
“Có bàn gỗ này khá tiện! Trạm phế phẩm xa không? Tôi cũng muốn đi làm một cái!” Hạ Lan nói.
Tuy cô ấy ngủ giường dưới, bên cạnh chính là bàn học, nhưng vẫn cảm thấy bàn nhỏ như vậy càng tiện hơn.
Hơn nữa nguyên liệu ở trạm phế phẩm cũng rất rẻ.
“Tôi cũng muốn làm một cái.” Chu Tĩnh nói.
“Tôi cũng muốn.” Những người khác đều vội vàng nói.
Ngay cả Tống Hòa Mỹ tắm rửa trong góc cũng nhanh chóng mặc quần áo ra xem náo nhiệt, xem xong cũng nói:
“Biện pháp này thật tốt, tôi cũng muốn làm! Thanh Thanh, trạm phế phẩm ở đâu thế?”
“Đi ra cổng trường học rẽ phải, đi dọc theo con đường đó là được, đi khoảng hơn nửa tiếng là tới, không xa lắm.” Diệc Thanh Thanh nói: “Đinh thì có thể tìm được ở trạm phế phẩm, tôi vẫn còn nhớ rõ kích cỡ của cái bàn, các cô có cần không?”
“Cần cần cần!” Tống Hòa Mỹ lại nói với những người khác: “Cuối tuần khi nghỉ chúng ta đi xem đi? Cần thì đi cùng nhau, tôi có thể về nhà lấy ít dụng cụ, nhà tôi cách bên này không xa lắm, chỉ có mấy trạm.”
Những người khác đều đồng ý.
Diệc Thanh Thanh lấy một tờ giấy ra, dùng bút chì vẽ mấy cái vẽ ra hình dáng cái bàn, ghi rõ kích cỡ của các bộ phần, cố gắng làm đơn giản dễ hiểu.
“Xong!” Diệc Thanh Thanh đưa tờ giấy cho bọn họ.
“Thanh Thanh, cô vẽ thật đẹp, vừa nhìn là hiểu ngay.” Tống Hòa Mỹ khen ngợi.
“Không cần dùng thước đo, đường thẳng vẽ thẳng được như thế, Diệc Thanh Thanh, có phải cô từng học vẽ tranh hay không?” Trần Lệ Quân nói.
Diệc Thanh Thanh không phủ nhận.
Đợi cô bọc hết tất cả sách vào xong, vừa vặn tới lúc tắt đèn.
Những người khác cũng không học tập, đều đặt sách sang một bên chuẩn bị ngủ.
Diệc Thanh Thanh dọn dẹp đồ trên giường xong, lập tức kéo rèm vào nằm xuống.
Đợi khoảng 10 phút sau, mọi người đều tiến vào trạng thái ngủ, Diệc Thanh Thanh lập tức vào không gian tùy thân.
Lần này tiến vào xong, cô đi dép lê đặt trong không gian tùy thân, chạy tới phòng đặt bản đồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận