Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 57: Cầm tinh con trâu?

Bên thanh niên trí thức mới, thanh niên trí thức Lý ở đội 2 và thanh niên trí thức Vương ở đội 5 đều sau người cũ, thanh niên trí thức Tiền đội 3 và thanh niên trí thức Lưu đội 4 cũng không tốt hơn bao nhiêu, kéo chân sau tổ nhỏ.
Lại nhìn tổ phụ nữ đội 1 bọn họ tiến độ chỉnh tề, thoạt nhìn đẹp mắt, hoàn toàn không nhìn ra thanh niên trí thức Diệc là thanh niên trí thức mới tới.
Giữa đội với đội, giữa tổ với tổ cũng có cạnh tranh, cuối năm sẽ bình xét chiến sĩ thi đua, bình tiên tiến, tốc độ và chất lượng làm việc thường ngày chính là tiêu chuẩn bình phán quan trọng nhất.
Giữa trưa khi tan làm, Diệc Thanh Thanh còn cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Chẳng qua hôm nay mặt trời còn chói chang, có chút rát người, hơn nữa mùa hạ mới bắt đầu một nửa, phía sau còn càng nắng hơn, phải đi tìm thím Đông Mai mua mũ rơm mới được.
“Haizz, eo của tôi sắp không đứng thẳng nổi nữa.” Hiện giờ Tiền Lai Lai như rau dưới ánh mặt trời, héo rũ, tưởng tượng đến cuộc sống như vậy không biết phải tới khi nào mới có thể kết thúc, nhiệt tình hai ngày nay tan đi hơn nửa.
Diệc Thanh Thanh thở dài, niên đại này thanh niên trí thức xuống nông thôn thực sự rất khổ, mới chỉ mười mấy tuổi, một mình rời xa quê hương đến nông thôn làm việc nhà nông, nhưng thời đại như vậy không có biện pháp.
Cô chỉ có thể an ủi Tiền Lai Lai nghĩ thoáng một chút, chỉ cần không buông tay mình, một ngày nào đó sẽ tốt hơn.
Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai tách ra ở giao lộ, đến đất phần trăm nhà thím Quế Hoa hái ít rau hẹ, dưa vàng nhạt, mướp hương, mấy cọng hành lá, sau đó lại đi tới nhà trưởng thôn, tìm thím Đông Mai mua mũ rơm, còn thêm quần áo rơm.
Cơm trưa ăn thanh đạm, thái ít hành lá làm bát mì, còn chiên một quả trứng ốp lết, dưa vàng cắt ra thêm ít đường trắng làm trái cây ăn.
Ăn xong cô cầm cuốc đi tới phía sau nhà, tính toán xới đất phần trăm, dọn sạch cỏ dại, dùng cuốc đào ra biên giới.
Vẫn luôn làm tới buổi chiều khi tiếng còi làm việc vang lên, lại ngựa không dừng vó trở về cất đồ.
“Sao cô lại từ bên ngoài về? Còn cầm theo cuốc?” Tiền Lai Lai ngủ một giấc còn chưa hoàn hồn, cảm thấy kỳ lạ hỏi cô.
“Tôi nhân lúc nghỉ giữa trưa, dọn dẹp đất phần trăm một chút, tôi định mở cửa phía sau như thanh niên trí thức Tạ, làm sân nhỏ bao vây đất phần trăm. Buổi sáng tôi đã hỏi thím Quế Hoa, tìm chú Hữu Căn là được.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì cất đồ về phòng, mang theo bình nước đã rót đầy trước và xà phòng cho thím Quế Hoa ra cửa.
Tiền Lai Lai còn chưa lấy lại tinh thần, cô nói gì thế?
Cô làm việc cả buổi sáng, khi nghỉ còn đi dọn dẹp đất phần trăm?
Nhìn cô đi ra ngoài, Tiền Lai Lai không nhịn được nói: “Diệc Thanh Thanh, cô cầm tinh con trâu đúng không, sao cô làm giỏi như vậy!”
Nghe thấy những lời này Vân Cô Viễn suýt nữa không nhịn được gật đầu, cô gái này đúng là lần nào cũng khiến anh rửa mắt mà nhìn, chẳng qua có quá mệt mỏi hay không?
Cô gái y như đóa hoa, sao lại có chút hơi thở của hoa dại như vậy?
Lại lao động cả chiều, Diệc Thanh Thanh đã hoàn mỹ dung nhập với mấy thím tổ 1.
Làm việc với bọn họ, cùng ngồi ở bờ ruộng nghỉ ngơi, cùng tán gẫu, nghe bọn họ nói về nhà đông nhà tây, trong đó nói nhiều nhất là trai gái gả cưới và quan hệ mẹ chồng nàng dâu…
Diệc Thanh Thanh ít khi đánh giá gì đó, nhưng nghe vô cùng nghiêm túc, thường hỏi chuyện sau đó thế nào?
Kế tiếp làm sao?
Khiến người kể có cảm giác thành tựu.
Lúc này Lý Mộng Tuyết cũng rất khó chịu, không gian siêu thị của cô ấy cũng không thể giúp cô ấy làm việc.
Hơn nữa mỗi ngày làm việc dưới ánh mặt trời, cho dù có kem chống nắng cũng không cứu vớt được làn da của cô ấy.
Dãi nắng dầm mưa làm 3-4 năm như vậy, vậy đến lúc đó mặt cô ấy có thể nhìn không?
Không phải uổng phí diện mạo của cơ thể này à?
Trang điểm một chút cũng là tiểu mỹ nữ đấy!
Chuyện này khiến người yêu cái đẹp như mạng sao có thể chịu được?
Không được, phải nghĩ biện pháp, đổi công việc thoải mái một chút, công điểm ít cũng không sao, quan trọng là không thể khiến mặt đen đi.
Lý Mộng Tuyết vừa dịch bước vừa nghĩ, cô ấy cũng muốn đi dạy ở trường tiểu học sau khu thanh niên trí thức.
Làm giáo viên, ngoại trừ mấy ngày mùa gặt gấp, những lúc khác không cần xuống ruộng là tốt nhất.
Trong trường học chỉ có giáo viên ngữ văn và toán học, không biết có thêm giáo viên ngoại ngữ được không?
Buổi tối cô mang theo đồ đến nhà đại đội trưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận