Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 406: Thi đại học 3

Miệng còn thúc giục những người khác: “Nhanh lên, nhanh lên, đến công xã ngồi máy kéo đi!”
Lúc này đám thanh niên trí thức cũ cũng lục tục ăn cơm sáng xong chuẩn bị đến công xã.
Lý Mộng Tuyết đói bụng, trong lòng vô cùng hối hận sao lúc trước mình không mời đám đồng bọn nhỏ đi thuê phòng hai ngày.
Lúc này Diệc Thanh Thanh cũng cầm túi ló đầu ra khỏi phòng gọi bọn họ: “Nhanh lên, tới lấy bánh bao!”
Nhân lúc bọn họ đi rửa mặt, Diệc Thanh Thanh dùng giấy dầu gói bánh bao vào.
Tính cả cô bảy túi nặng trĩu, giấy dầu gói bánh bao ấm áp, đợi bọn họ tới nhét cho mỗi người một túi.
Đám Lý Mộng Tuyết vốn tưởng rằng hôm nay sẽ đói bụng, lúc này trong lòng ấm áp như túi giấy dầu này.
“Thanh Thanh, tôi quá yêu cô!” Lý Mộng Tuyết cảm động muốn khóc.
Cô ấy vốn sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, lại được túi giấy dầu này của Diệc Thanh Thanh trấn an.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng ôm Diệc Thanh Thanh một cái: “Cũng may có cô, Thanh Thanh.”
Ngay cả Trần Chí Hòa và Tạ Thế Diễn được thơm lây cũng cảm thấy ấm áp, hóa ra có bạn gái còn có chỗ tốt này.
Trong lòng Vân Cô Viễn tràn ngập tự hào.
“Bánh bao này phải làm từ lúc sớm thế nào, Thanh Thanh, tối hôm qua cô ngủ ngon không?” Tiền Lai Lai hơi lo lắng.
Diệc Thanh Thanh đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác:
“Tối hôm qua ngủ sớm, hôm nay sáng sớm tôi không ngủ được nên tỉnh, lúc này mới ngó thấy trên ngói có tuyết. Tôi nghĩ tôi đã tỉnh rồi, mọi người có thể ngủ thêm được lúc nào hay lúc đó, mới làm bánh bao. Tôi biết mọi người rất cảm động, ha ha, nhưng mà chúng ta không còn nhiều thời gian, vẫn nên xuất phát đi!”
Trong lòng có bánh bao ấm áp, cho dù đi trên con đường đầy tuyết rơi, cũng không cảm thấy khó chịu.
Bảy người vừa ăn bánh bao, vừa bôn ba trên nền tuyết, bánh bao mỹ vị trấn an kinh hoàng trong lòng bọn họ.
Đợi khi tới công xã, bụng cả đám đã no.
Hôm nay thanh niên trí thức của mấy đại đội dưới công xã đều tới, mấy chiếc máy kéo đều sử dụng hết hôm nay.
Lúc này trời còn tờ mờ sáng.
Ở phía xa, Diệc Thanh Thanh đã thấy được đánh dấu ánh huỳnh quang trên mấy chiếc máy kéo.
[Phát hiện điểm đánh dấu trên máy kéo của công xã Đại Hưng, có tiêu phí 2 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu trên máy kéo của công xã Đại Hưng, có tiêu phí 3 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]

Diệc Thanh Thanh: “…
Nói ra xuống nông thôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy kéo, hóa ra trên máy kéo cũng có điểm đánh dấu?
Hơn nữa mỗi chiếc máy kéo đều có.
Thoạt nhìn còn là kỹ năng, chẳng lẽ là kỹ năng lái máy kéo?
Diệc Thanh Thanh xem nhẹ mấy điểm đánh dấu này, cô không có hứng thú đối với việc lái máy kéo.
Lúc này máy kéo còn chưa ngồi đầy, phía dưới công xã Đại Hưng có mấy đại đội, chỉ riêng đại đội thôn Hưởng Thủy đã có mười mấy thanh niên trí thức, xem tình hình này, có lẽ còn có người chưa tới.
Như vậy xem ra, bọn họ tạm thời tới đây, vậy mà còn tới sớm như vậy.
Thực ra đại đội thôn Hưởng Thủy cách công xã xem như gần, còn có đại đội càng xa hơn, đi tới đây cũng phải mất mấy tiếng, có khả năng hơn nửa đêm đã phải xuất phát.
Mấy bọn họ trèo lên xe kéo, ngồi ở hai bên xe.
Bốn nữ sinh ngồi sát cạnh nhau, ngồi cạnh nhau ôm nhau sưởi ấm, ba nam sinh ngồi đối diện, không lâu sau đám thanh niên trí thức lục tục tới, có người ở trong gió lạnh ra mồ hôi.
Tới lúc này, máy kéo xuất phát rầm rầm.
Diệc Thanh Thanh lại thể nghiệm cảm giác lung lay như chen lách trên xe bus lần nữa, nhưng mà lần này là lộ thiên, không cảm thấy ngột ngạt chút nào.
Mọi người chen chúc trên xe, trái lại còn cảm thấy ấm áp, nhưng mặt bị gió lạnh thổi sinh đau.
Đột nhiên xảy ra tuyết rơi cũng không dập tắt tình cảm mãnh liệt của đám thanh niên trí thức đến trường thi!
Cuộc sống làm thanh niên trí thức gian khổ thực sự rèn luyện bọn họ, khiến bọn họ càng biết cơ hội khó có được, luyện ra cơ thể kiên cường.
Đương nhiên, vẫn có người ngoại lệ.
Ví dụ như đồng chí Lư Tiên Tiến.
Tuyết rơi đi hơn nửa tiếng, xóc nảy chen chúc cả đường, khi xuống xe gương mặt đã hơi đỏ không bình thường.
Nhưng mà ánh mắt anh ta kiên định, nguyện vọng thoát khỏi nông thôn trở thành một người có thể diện chiến thắng tất cả, cơ hội như vậy anh ta tuyệt đối không bỏ qua.
Cho dù cảm thấy cơ thể không khỏe, cũng phải kiên trì đến trường thi.
Đi vào trường thi, mọi người dựa theo phân khoa văn lý và đánh số được dẫn vào phòng học khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận