Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 468: Như vậy anh có cảm thấy quá nhàm chán hay không

Diệc Thanh Thanh vui sướng thì vui sướng, nhìn a Viễn của cô nói được thì làm được, thực sự là tôn trọng bí mật của cô, khiến cô hoàn toàn an tâm.
Nhưng mà để anh không rõ nguyên do đi theo xa như vậy, cô cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng:
“Như vậy anh có cảm thấy quá nhàm chán hay không?”
“Đi cùng em trên đường cái, ngồi xe bus công cộng, rất thú vị! Lần sau lại đến nhớ rõ gọi anh.” Vân Cô Viễn nói.
Anh thực sự thích thú.
Hành động của Thanh Thanh kỳ lạ không phải là anh không biết, nhưng anh không để ý.
Ở dưới cái nhìn của anh, cô nguyện ý để lộ khác biệt trước mặt mình, là biểu hiện chân chính tin tưởng anh, hai người ở bên nhau chính là chuyện thú vị nhất.
“Thật ư?” Diệc Thanh Thanh nghiêm túc quan sát biểu cảm của anh.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Diệc Thanh Thanh thực sự không phát hiện được chút miễn cưỡng từ trên mặt anh: “Được, vậy lần sau khi nghỉ, chúng ta sẽ đi cùng nhau!”
Lần này đến trạm phế phẩm đánh dấu, không chỉ có người đi cùng, còn thu hoạch phong phú, Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn lịch sử đánh dấu.
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm phía tây Đế Đô, nhận được một đôi vòng tay bằng vàng ròng hoa văn tường vân.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm hẻm bắc ở Đế Đô, nhận được một chiếc giường gỗ đính ngọc san hô.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm cửa đông ở Đế Đô, nhận được một cái giá giường điêu long trường tình viền vàng.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm sườn núi phía nam ở Đế Đô, nhận được một đôi ngọc bội long phượng trình tường.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm thành nam ở Đế Đô, nhận được một chiếc trường kỷ khắc hoa bằng gỗ tử đàn.]
Trạm phế phẩm thực sự không làm cô thất vọng, đi dạo hết trạm phế phẩm ở Đế Đô xong, trong ba lô của Diệc Thanh Thanh có thêm mấy món đồ nội thất cổ và mấy món trang sức châu báu.
Sau khi đánh dấu ở trạm phế phẩm thành nam xong, hai người đi bộ về trường.
Cùng nhau ăn cơm tối ở Tiệm Cơm Quốc Doanh bên ngoài xong, sau đó hai người vai sát vai, vừa đi vừa nói chuyện phiếm vào trường.
Diệc Thanh Thanh đặc biệt dẫn theo Vân Cô Viễn đi con đường nhỏ, vòng vào Minh Hạc Viên.
Khi đi ngang qua ao nhỏ của Minh Hạc Viên, sắc trời đã hơi tối.
Diệc Thanh Thanh kéo Vân Cô Viễn lượn quanh ao nhỏ mấy vòng, hoàn toàn không thấy được bóng dáng của địa điểm đánh dấu, giống như cô nhìn thấy trên bản đồ chỉ là ảo giác.
Lúc này trời cũng tối sầm, nếu thực sự có điểm đánh dấu, cho dù là ở đáy hồ nóc cũng nên thấy được ánh huỳnh quang mới đúng.
Nhưng nơi này lại tối đen như mực, không thấy được gì.
Vân Cô Viễn vốn luôn im lặng để mặc cô kéo mình lượn quanh hồ nước, nhưng nhìn cô giống như đang tìm thứ gì đó, còn luôn không có kết quả.
Không giống lúc trước khi đến trạm phế phẩm, đi xong thì tâm trạng có vẻ tốt, lúc này hẳn là không được như ước nguyện.
Anh cũng không nhịn được nhìn chằm chằm bốn phía, không có bất cứ khác biệt gì, còn rất sạch sẽ.
Diệc Thanh Thanh không tìm được địa điểm đánh dấu ở hồ nước trong Minh Hạc Viên, càng thêm tin tưởng đánh dấu này là đặc biệt.
Tuy hơi thất vọng, nhưng cũng không đặc biệt cố chấp.
Sau này có thời gian thì tới bên này nhiều hơn, dù sao từ nơi này ra cổng trường không chỉ càng gần, phong cảnh cũng không tệ.
Chẳng qua đường hơi hẹp một chút, cỏ dại cũng nhiều hơn.
Nên là của cô thì là của cô, nhỡ đâu vẫn luôn không tìm thấy thì thôi.
“A Viễn, được rồi, chúng ta trở về đi!” Diệc Thanh Thanh nói.
“Ừm, hơi tối, em đi chậm một chút, cẩn thận ngã…”
Vân Cô Viễn còn chưa nói xong, Diệc Thanh Thanh đã dẫm trúng cục đá, chân bị trượt…
Vân Cô Viễn lanh tay lẹ mắt kéo cô: “Không sao đúng không?”
“Không sao…” Diệc Thanh Thanh mượn lực cánh tay anh ổn định cơ thể, đá cục đá trên đường sang một bên, đề phòng lại có người dẫm trúng.
Hai người cẩn thận đi ra khỏi đoạn đường nhỏ.
Một tháng sau, lại là một thứ bảy, buổi tối phân đội nhỏ lại cùng nhau ăn cơm ở căn tin, thảo luận ngày mai nghỉ sẽ đi đâu.
Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, nói: “Ngày mai tôi và Thanh Thanh không đi cùng mọi người.”
“Hả? Hai người có hoạt động đặc biệt gì sao?” Năm đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm hai bọn họ.
“Có lẽ thư trong nhà đã gửi tới, chúng tôi tính toán đi xem, sau đó viết thư gửi về nhà.” Diệc Thanh Thanh nói.
Cô đã nói với A Viễn, sáng ngày mai cùng đến bưu cục lấy thư, sau khi đọc thư xong thì viết hồi âm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận