Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 781: Món kho của Diệc gia 1

“Được!” Tiền Đa Đa không khách sáo với em gái mình, từ nhỏ hai người đã chăm sóc lẫn nhau.
Cô ấy tin tưởng mình lại tích cóp mấy năm, cũng có thể mua được nhà!
“Như vậy rất tốt, chúng ta đều có nhà ở hẻm La Cổ, ở gần nhau, sau này ra cửa đều tiện!” Diệc Thanh Thanh nói.
Mỗi một giai đoạn của con người đều có người bạn khác nhau, có một số bạn một thời gian sau là tan, sở dĩ ta, còn không phải là vì học tập, công việc và cuộc sống, kéo giãn khoảng cách, thời gian ở chung ít, lúc này tình cảm mới chậm rãi lạnh nhạt đi?
Đám chị em đi học cùng trường, còn làm buôn bán với nhau, nhà cách cũng gần, học tập, công việc và cuộc sống đều sát nhau, tính nết cũng tương tự, thì thật sự có thể làm bạn tốt cả đời.
“Nhà ở của tôi… Haizz!” Lý Mộng Tuyết thở dài nặng nề.
Tứ hợp viện của cô ấy rất to, hơn nữa bên trong đã lâu không có người ở, cỏ dại mọc lan tràn.
Tuy tổng thể căn nhà còn hoàn hảo, nhưng mà cửa sổ cũng cần sửa chữa, trong sân còn phải làm cỏ, đồ đạc gì đó cũng là một công trình lớn.
Khi mới mua có quét dọn một lát, sau đó lượng công trình quá lớn, căn nhà rộng như vậy ở một mình còn sợ, hơn nữa chỉ quét dọn thông thường cũng khiến người ta mệt chết.
Vì thế cô ấy cứ để đó trước, vừa để là để lâu như vậy.
Nhưng mà đám chị em đều ở hẻm La Cổ, tuy căn nhà nhỏ của cô ấy cách hẻm La Cổ không xa, nhưng làm chị em, sao có thể không có mặt đầy đủ?
Cô ấy nghiến răng nói:
“Tôi mặc kệ vậy, ngày mai sẽ thuê người quét dọn sửa chữa số 13 hẻm La Cổ, chuẩn bị cũng dọn qua, lại thuê hai dì giúp tôi quét dọn hằng ngày căn nhà là được!”
Hiện giờ buôn bán tự do, lén lút thuê người cũng không có tai họa ngầm, chỉ cần cho tiền, đương nhiên là chuyện cô ấy không làm được sẽ có người tranh làm.
Năm nay chia nhiều tiền như thế, dù sao hiện giờ cô ấy cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền, không bằng nhân lúc giá tiền thuê thấp, tu sửa lại tứ hợp viện của mình.

Lý Mộng Tuyết nói làm là làm, ngày hôm sau lập tức đi hỏi thăm thợ thủ công biết tu sửa tứ hợp viện.
Hiện giờ vốn là không ít người có tay nghề đều rời núi lần nữa, dựa vào tay nghề kiếm sống.
Cứ tới nơi làm buôn bán thợ mộc, thợ ngói tư nhân, là sẽ tìm được.
Bởi vì lúc này có tay nghề này, đều là chuyên gia, cho dù bản thân không biết, cũng có quan hệ và tài nguyên phương diện này.
Trước tết tìm đủ người, ước định năm sau sẽ bắt đầu khởi công.
Nhưng mà không phải khởi công tứ hợp viện nhà cô ấy, mà đến cửa hàng quần áo trang trí trước.
Trước tết năm nay trong tiệm vẫn đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ, thời gian mở cửa năm sau chậm lại tới sau 15 tháng giêng, để nửa tháng trang trí.
Trước tết Tiền Đa Đa cũng đã thông báo tuyển dụng được hai nhân viên cửa hàng, bắt đầu thực tập, hoạt động trước tết cũng có thể giúp đỡ, không cần đám Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai ở lại trong tiệm giúp đỡ.
Năm ngoái không về nhà ăn tết, năm nay Vương Linh Linh vốn định về Hải Thị, nhưng sau khi chia hoa hồng cô ấy thay đổi chủ ý.
Cô ấy vội vàng gọi điện cho trong nhà và nhà Tạ Thế Diễn, bảo bọn họ mua vé đến Đế Đô ăn tết, cũng cho bọn họ thấy thành tựu của mình, tận hiếu một chút!
Tiền Lai Lai cũng muốn gọi cha mẹ đến Đế Đô ăn tết, cha mẹ cô ấy tuy thật sự là từ sau khi bọn họ xuống nông thôn, thì gần như không còn đứa con gái như bọn họ, không có bất cứ chi viện gì.
Nhưng mà trước đó cha mẹ ngoại trừ thiên vị em trai hơn, cũng không thua thiệt chị em bọn họ chỗ nào, đã kết thúc trách nhiệm của người làm cha mẹ.
Bọn họ có thể đi học, cũng ủng hộ bọn họ học cấp 3, hai chị em bọn họ vẫn có tình cảm với cha mẹ.
Nhưng mà cha mẹ phân quá rõ ràng, bọn họ thiên vị con trai, tài sản trong nhà đều để lại cho con trai, chính là vì sau này đều phải dựa vào con trai, cho nên kiên quyết không tới Đế Đô.
Bọn họ không muốn dính vầng sáng của con gái, chỉ nói nếu bọn họ nhớ mình thì về nhà thăm, mình sẽ không tới Đế Đô.
Tiền Lai Lai không có biện pháp với bọn họ, chỉ có thể từ bỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận