Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 741: Tuyên truyền

“Đồng chí, chúng tôi không mua quần áo ở cửa hàng bách hóa, có thấy nhà tấm biển che vải đỏ kia không, đó chính là cửa hàng quần áo của mấy chị em chúng tôi, bán quần áo ngay cả cửa hàng bách hóa đều không có, độc nhất vô nhị, ngày kia sẽ khai trương. Quần áo chúng tôi đang mặc đều là quần áo trong tiệm, còn có kiểu dáng khác, nếu thích thì ngày kia tới ủng hộ nhé. Mua một chiếc, còn có thể rút thăm trúng thưởng nữa! Kém nhất cũng có thể rút được kẹo, gạo và bột mì đều có khả năng, vận may tốt còn rút được thịt!” Lý Mộng Tuyết nhét tờ đơn cho người ta: “Cô xem một lát sẽ biết!”
Những lời này đều là hôm qua Tiền Đa Đa và Diệc Thanh Thanh huấn luyện bọn họ, Lý Mộng Tuyết nói cả đống không ngừng nghỉ.
“Cửa hàng quần áo ư?” Người này nhìn tờ đơn trong tay, bên trên ghi rõ vị trí cửa hàng quần áo, loại quần áo, còn có khai trương có hoạt động rút thăm trúng thưởng, không nói tới quần áo, chỉ riêng phần thưởng phía trên đều khiến cô ấy động lòng.
Đây chính là kẹo không cần phiếu cũng có thể rút được đấy, còn có cơ hội rút được điểm tâm và thịt!
Cái gì?
Muốn mua quần áo sao?
Quần áo lại càng không cần phiếu!
Giá áo khoác không khác gì giá ở cửa hàng bách hóa lắm, kiểu dáng còn mới, ăn tết vốn chuẩn bị mua một chiếc áo mới, đi chỗ nào mà chẳng là mua?
Còn có rút thăm trúng thưởng nữa.
“Ừm, ngày kia khai trương đúng không? Tôi nhất định sẽ đi!”
“Được!”

Mấy người còn chưa đi đến trạm xe bus công cộng, đã có ba người tới hỏi, tờ đơn đều phát 5 tờ!
“Ha ha, quả nhiên là phải mặc trên người mới càng hấp dẫn ánh mắt mọi người!” Lý Mộng Tuyết đắc ý nói.
“Tôi cảm thấy ngày kia cửa hàng của chúng ta nhất định có thể một lần là nổi tiếng.” Đôi mắt của Vương Linh Linh sáng lên nói.
“Quần áo của chúng ta đẹp, còn có thể rút thăm trúng thưởng miễn phí, chỉ cần có kế hoạch mua áo khoác, đều sẽ bị chúng ta hấp dẫn tới.” Tiền Lai Lai nói.
“Cũng may chị Đa Đa thuê được thợ may, nếu không tôi thực sự sợ đồ lúc trước chúng ta làm không đủ bán!” Vương Linh Linh nói.
“Hôm nay chúng ta đi nhiều nơi một chút, phát hết tơ đơn trong tay hãy về!” Lý Mộng Tuyết tuyên cáo!
Diệc Thanh Thanh cười nhìn bọn họ ríu rít.
Cô là người bình tĩnh nhất đối với mức độ quần áo được hoan nghênh, bởi vì cô tin tưởng Lý Mộng Tuyết.
Tuy có đôi khi thẩm mỹ của Lý Mộng Tuyết rất kỳ lạ, nhưng mà thẩm mỹ mặc quần áo trang điểm ở nơi này tuyệt đối không thành vấn đề, cô ấy trang điểm tinh xảo tới mức Diệc Thanh Thanh đều bội phục.
Niên đại này ở thành phố lớn, quần áo đẹp luôn cung không đủ cầu.
Cửa hàng bách hóa có kiểu mới, thường sẽ bị cướp sạch, đến chậm sẽ không còn.
Công nhân viên chức đi làm ở thành phố lớn tiền lương sinh hoạt hằng ngày dư dả, có không ít gia đình có năng lực mua quần áo mới, sức mua của bọn họ bị phiếu hạn chế.
Quần áo chỉ cần tiền không cần phiếu, được hoan nghênh nhất.
Niên đại này thứ tốt vĩnh viễn có nhu cầu, lúc trước là nguồn tiêu thụ bị phá hỏng, hiện giờ chính sách thả lỏng, thị trường sẽ sinh động hơn.
Nhưng mà có thể mở cửa hàng quần áo nhanh như vậy, cả Đế Đô cũng chỉ có mỗi nhà bọn họ.
Chất lượng sản phẩm tốt, được quần thể đón nhận, còn là độc nhất, lại không có đối thủ cạnh tranh, không thành công thì thực sự không nói nổi.
Diệc Thanh Thanh chỉ đợi tiền sinh tiền!
Có thể là vừa rồi người khác chủ động dò hỏi khiến tự tin của đám Lý Mộng Tuyết tăng lên, con người mà có tự tin, lá gan sẽ càng lớn hơn.
Đơn tuyên truyền đều là viết tay, số lượng có hạn, không thể thấy người là phát, cần tìm người muốn mua sắm một cách chính xác, nhưng mà bọn họ có thể tuyên truyền miệng!
Bất tri bất giác, bọn họ lập tức tiến hóa thành người khác nhìn quần áo của bọn họ nhiều mấy lần, thì nhiệt tình tiến tới gần.
“Đồng chí, thích quần áo trên người chúng tôi không? Ngày kia ở số 8 phố Kim Mã, cửa hàng bát thất ngũ nhất sẽ khai trương, ba ngày đầu mua quần áo rút thưởng miễn phí, nếu rút thì tất trúng, kém nhất là rút được kẹo, tốt nhất ngay cả thịt đều có, có hứng thú thì tới ủng hộ nhé!”
“Thím, cửa hàng chúng cháu có mấy kiểu dáng rất thích hợp với thím, ngày kia thím tới xem nhé!”
“Chú, chú vừa nhìn là người làm công tác văn hóa, áo khoác vải nỉ hợp với khí chất của chú nhất, không tin chú thử xem?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận