Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 226: Câu tôm

Cô đã nói sao hôm nay cô không thu hoạch được nhiều như lần trước mà!
“Câu tôm gì thế?” Diệc Thanh Thanh tò mò hỏi.
“Tôm hùm ạ!” Hổ Oa nói.
Diệc Thanh Thanh: “!”
Diệc Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới, nếu nói người nào biết rõ trong lòng bàn tay sản vật hoang dại có thể ăn ở thôn Hưởng Thủy này, vậy chắc chắn là đám nhóc này.
Tuy cô rất muốn ăn tôm hùm đất, nhưng mà ở niên đại này còn chưa phổ cập cách ăn tôm hùm đất, nếu cô bắt mấy con này ăn bị người ta biết, đặc biệt là Lý Mộng Tuyết có lẽ sẽ hoài nghi cô.
Nhưng mà không bắt được tôm hùm, có thể bắt thứ khác!
Cô tràn ngập tinh thần, nói giỡn đùa mấy đứa bé: “Chị đang nói sao chị không tìm được một quả trứng vịt nào mà!”
Mấy đứa bé cười ha ha, vô cùng đắc ý.
“Dù sao không nhặt được trứng vịt, tôm hùm này trông thế nào vậy? Chị chưa từng thấy đâu! Dẫn chị đi xem với.” Diệc Thanh Thanh nói xong giả vờ sờ túi, trên thực tế là lấy miếng kẹo dài ra bẻ thành từng miếng: “Nào, phí dẫn chị đi chơi cùng, mỗi đứa một miếng được không?”
“Được ạ, sao có thể không được? Em làm chủ, tôm hùm hôm nay đều thuộc về chị!” Hổ Oa rất có khí chất của bà nội cậu bé, vỗ ngực nói: “Mọi người không có ý kiến đúng không?”
“Ừm…” Mấy đứa bé ngậm kẹo trong miệng, không nói ra lời liên tục gật đầu.
Đừng nói là một ngày, một tháng cũng được, tôm hùm lại không thể ăn, cũng không có thịt gì!
Vì thế một hàng đám nhỏ kèm theo một người lớn.
Hổ Oa rất có đạo đức giao dịch, nói muốn dẫn cô đi chơi, lập tức sắp xếp tiểu đệ làm một cái gậy nhỏ cho cô.
“Đây là cần câu của chị, lát nữa em chia cho chị một sợi dây.” Hổ Oa nói.
Cô đi theo đám Hổ Oa, đi tới bên một khu nước cạn.
Đám nhóc sắp xếp ngồi xổm xuống, vây quanh vũng nước không to lắm này.
Triệu Tiểu Nha nâng đồ được bọc trong lá cây trong tay mình tới trước mặt cô: “Chị Thanh Thanh, dùng con giun nhỏ của em đi!”
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy mấy con giun nhỏ còn đang ngo ngoe, suýt nữa bị dọa choáng váng.
Dùng giun câu tôm hùm đất rất bình thường, nhưng mà đột nhiên nâng tới trước mặt như vậy cô hơi sợ hãi.
Diệc Thanh Thanh hít sâu một hơi, cảm thấy không thể mất mặt trước mặt đám nhóc, cố gắng giữ bình tĩnh nói:
“Được, được.”
“Ha ha, chị Thanh Thanh sợ con giun!” Có đứa bé cười ra bong bóng nước mũi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Còn trẻ tuổi không biết giữ mặt mũi cho con gái, sau này có khả năng không tìm được bạn gái có biết không?
“Chị Thanh Thanh, em buộc giúp chị.” Triệu Tiểu Nha nói xong thì buông lá cây xuống, vê một con giun béo mập dùng đá cắt thành hai nửa, một nửa buộc vào sợi dây trên gậy của Diệc Thanh Thanh, sau đó tay nhỏ xoa lên cỏ lau.
Viên kẹo này cho quá giá trị, phục vụ quá đúng chỗ.
“Cảm ơn Tiểu Nha, Tiểu Nha thật lợi hại!” Diệc Thanh Thanh khích lệ.
Triệu Tiểu Nha không ngừng cười ha ha.
Dưới chỉ đạo của đám nhỏ, Diệc Thanh Thanh thả con giun vào trong vũng nước.
Một lát sau que gậy trong tay trầm xuống.
“Có có, mau nâng lên!” Hổ Oa nhắc nhở.
Diệc Thanh Thanh nâng lên trên, vậy mà có hai con tôm hùm đen đỏ treo ở đuôi, cái đầu còn không nhỏ.
“Mình cũng câu được rồi.” Đứa bé bên cạnh cũng vui sướng nói, còn hạ chiến thư với Diệc Thanh Thanh: “Chị Thanh Thanh, chúng ta đấu tôm hùm đi! Thua thì búng trán, đấu chết cũng có thể nướng ăn!”
Hóa ra bọn họ đều chơi tôm hùm như vậy.
“Chơi thì chơi, ai sợ ai!”
Tôm hùm đất của cô to hơn có biết không?
“Xông lên!”
“Cắn nó, cắn nó!”
“Lên, mau lên!”

“Oa!” Diệc Thanh Thanh che trán: “Không chơi không chơi nữa!”
Vì sao tôm hùm to của cô yếu ớt như vậy!
“Ha ha ha!” Đứa bé ôm bụng cười to.
Diệc Thanh Thanh thua mấy trận, cái trán bị búng hơi đỏ lên, đám nhãi ranh này không lưu tình chút nào!
Quá độc ác!
Nhưng mà cô rất vui, cảm thấy như đền bù thiếu hụt thời thơ ấu của mình.
Có khả năng đám trẻ này không giàu có cuộc sống vật chất, đất bên thôn Hưởng Thủy còn tính phì nhiêu, có khả năng ăn không đủ no, nhưng cuộc sống tinh thần của bọn họ phong phú.
Sông núi xung quanh chính là nơi chơi đùa của bọn họ, cũng có vui sướng đơn thuần mà đám trẻ đời sau không cảm nhận được.
Kế tiếp là hoạt động nướng tôm hùm, toàn bộ hành trình Diệc Thanh Thanh chỉ nhìn thôi không tham dự.
Nói là nướng ăn, hơn phân nửa vẫn là chơi.
Diệc Thanh Thanh nhìn trong lòng ngứa ngáy, rất muốn làm một bữa tôm hùm đất xào cay cho đám nhóc vì thắng cô mà vô cùng kiêu ngạo nhìn xem, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận