Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 456: Lại giới thiệu

Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không có chút cảm giác không được tự nhiên, một mình ngồi ra tư thế của bốn người, không thèm để ý người khác nói cười vui vẻ.
Cộng thêm vì lỗ điểm đánh dấu tâm trạng của cô không tốt lắm, cũng không muốn làm quen bạn mới.
“Vừa rồi có đoạn này tôi nghe không hiểu lắm, tan học cũng chưa kịp hỏi, Trần Chân, cậu hiểu là gì không?”
“Có gì khó đâu, tôi đã sớm đọc hết quyển sách này, anh xem chỗ này…”
“Tôi hiểu rồi, anh đúng là lợi hại, quả nhiên là người học sâu!”
“Quá khen quá khen, sau này còn có chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi tôi, tôi nhất định biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời!”
“Trần Chân, anh có bí quyết học tập gì không?”
“Tôi cảm thấy quan trọng nhất chính là phải có thái độ học tập tốt, phải chú ý ghi chép nội dung bài giảng của giáo viên, như vậy sau này khi ôn tập mới không bỏ sót. Không thể cảm thấy lúc ấy mình đều nghe hiểu, nên lười dùng bút ghi chép, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu, đã đọc sách mà như chưa từng đọc, không có chút dấu vết nào. Các anh nhìn tôi xem, tôi tự nhận đã có cơ sở, khi đi học vẫn không dám thả lỏng, bút trong tay chưa bao giờ đặt xuống. Những người khi đi học ngay cả bút cũng lười lấy, sẽ phải trả giá lớn vì kiêu ngạo của mình. Hiện giờ học đều là tri thức hoàn toàn mới, không phải những nội dung như khi học đại học.”
Trần Chân nói một tràng với hàm ý sâu xa, đôi mắt còn liếc về phía Diệc Thanh Thanh một cái.
Diệc Thanh Thanh đang có tâm trạng không tốt im lặng liếc qua, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm bạn học Trần nói lòng vòng nói cô ngạo mạn.
Trần Chân cho rằng mình nói rõ ràng như vậy, Diệc Thanh Thanh sẽ cảm thấy hổ thẹn, biết xấu hổ, sau đó có thay đổi, cũng coi như không lãng phí thông minh tài trí của cô.
Nhưng không nghĩ tới Diệc Thanh Thanh còn đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm anh ta, không có chút xấu hổ nào, nhưng mà nhìn anh ta đến không hiểu sao lại chột dạ.
Chột dạ ư?
Mình chột dạ cái gì?
Rõ ràng là mình tốt bụng nhắc nhở cô!
Trần Chân cảm thấy mình rát có đạo lý:
“Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì? Tôi đây là tốt bụng nhắc nhở cô, cho dù cô thi đại học là đứng đầu lớp, cũng không thể quá kiêu ngạo, đi học ngay cả ghi chép cũng không làm, sách đều còn mới đúng không?”
“Tôi không ghi chép, là vì tôi có thói quen và phương pháp học tập của mình, chỉ cần có thể học tốt là được.” Nể mặt anh ta thực sự có ý nhắc nhở cô, Diệc Thanh Thanh mới không châm chọc anh ta.
Nếu không có kiện não hoàn, không viết bút ký thì thực sự không tốt.
“Cô đang khoác lác đúng không? Giáo viên giảng bài cô đều có thể dùng đầu óc nhớ kỹ hết sao? Không nhớ kỹ, lại không viết, sẽ bỏ lỡ bao nhiêu tri thức?” Trần Chân cảm thấy cô đang mạnh miệng.
“Không tin thì thôi, khi thi cuối cùng chúng ta so xem, bây giờ nói nhiều cũng không có tác dụng gì không phải sao?” Diệc Thanh Thanh nói.
“…” Trần Chân bị chặn họng không biết nên nói gì, người ta tràn ngập tự tin anh ta còn có biện pháp nào?
Cuối cùng chỉ có thể nói: “Đợi xem đi!”
Nói xong thì đọc sách tiết này.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, cô có nhiều hack như vậy còn thua thì cô đâm đầu chết trong giao diện của hệ thống đi.
Khi đi học, Diệc Thanh Thanh vẫn làm theo ý mình, dựa theo thói quen của mình nghe giảng.
Sau khi tan học, đi ra khỏi khu dạy học không nhìn thấy Vân Cô Viễn, có lẽ là anh còn chưa đi ra, cho nên cô đứng ở đây đợi.
Bọn họ đi học tuy không phải cùng một phòng học, nhưng mà cùng tòa nhà, đã sớm hẹn nhau tan học là cùng đi ăn cơm.
Không lâu sau, cô thấy được bóng dáng quen thuộc bước nhanh ra.
Diệc Thanh Thanh vẫy tay với anh.
“Bọn anh tan học muộn một chút.” Vân Cô Viễn đi tới bên cạnh cô, mới dừng bước lại: “Ngày đầu tiên đi học có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Hai người rời đi, bỗng nhiên Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua theo phản xạ có điều kiện, sau đó thấy một số bạn học có người nhìn trời, có người nhìn đất, còn có người nhìn hoa cỏ bên đường.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô đang bị vây xem sao?
“A Viễn, phía sau đều là bạn học lớp lâm sàng của anh sao?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Vân Cô Viễn cũng quay đầu nhìn thoáng qua: “Bên đó có mấy người là bạn cùng phòng của anh, còn lại thì không nhớ rõ.”
Diệc Thanh Thanh im lặng: “Còn có người anh không nhớ rõ ư?”
“Không chú ý lắm, nên không nhớ rõ.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh hiểu rõ, giống như lần đầu tiên gặp mặt ở trên xe lửa lúc trước, lúc ấy Vân Cô Viễn cũng không chú ý tới người khác.
Nghĩ tới những lời Chu Tĩnh nói ngày hôm qua, Diệc Thanh Thanh không nhịn được trêu đùa anh:
“A Viễn, có phải hiện giờ em rất nổi tiếng ở trong lớp anh hay không?”
“Vì sao lại nói như thế?” Vân Cô Viễn nhất thời chưa kịp phản ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận