Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 243: Mì cắt khúc

Bình thường đều phải trộn lẫn ít rau dại, cho dù không thể ăn cũng có thể lấp no bụng.
Mỗi ngày chỉ cần làm bữa trưa là được, nhiều nhất là bận rộn một buổi sáng là xong, nếu chút việc như vậy mà được công điểm tuyệt đối thì quá nhẹ nhàng.
Thời gian buổi chiều cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ lên núi hái rau dại hoặc hái ít nấm làm thêm đồ ăn cho mọi người, nếu không thì dựa vào chút lương thực này chắc chắn không đủ.
Thím Quế Hoa nói với cô, chỉ ngày đầu tiên và ngày cuối cùng củ thu hoạch vụ thu, bánh bột ngô sẽ không trộn lẫn những thứ khác.
Ngày đầu tiên là vì ủng hộ sĩ khí, ngày cuối cùng là nấu lương thực thừa còn lại, bổ sung nguyên khí cho mọi người.
Biết chuyện này xong, Diệc Thanh Thanh lập tức hiểu rõ, mình là lực lượng mới xuất hiện lại chiếm một suất trong bốn suất nấu cơm, đừng nói là người khác, ít nhất là mấy người trong danh sách năm vừa rồi đều chướng mắt cô.
Mà Tôn Lai Đệ và Tôn Chiêu Đệ là chị em, lúc trước nói chuyện có chút âm dương quái khí rất bình thường.
Diệc Thanh Thanh không để bụng, chuyện này chỉ là trùng hợp, nếu người khác vì chuyện này mà giở trò gì đó, cô cũng không phải ăn chay.
Cộng thêm trong ba người còn lại, có hai người đều đứng về phía cô, Tôn Lai Đệ cũng không tạo nên được sóng gió gì.
Mấy câu không đau không ngứa như vậy, thậm chí ở mặt ngoài nghe không có vấn đề gì cô cũng không để ý lắm.

Vào nhà ăn, mấy người kiểm kê lương thực.
Phần lớn là bột mì cao lương và lương thực thô như bột ngô, dầu là dầu đậu nành, một bình nhỏ, còn có một miếng thịt heo khô.
“Ồ, còn có bột mì trắng ư?” Thím Quế Hoa mở túi nhỏ ra.
Đôi mắt của Tôn Lai Đệ nhìn thẳng: “Đống này phải 5 cân đúng không?”
“Mọi người có lộc ăn rồi, trộn lẫn vào bánh bột ngô sẽ mềm xốp dễ ăn hơn.” Thím Đông Mai cũng sờ túi bột mì trắng yêu thích không buông tay.
Thường ngày mọi người làm màn thầu bột mì và bánh bột ngô đều không trộn lẫn bột mì trắng, thuần bột mì cao lương và bột ngô, thêm chút nước nữa, kém xa bột mì lúa mạch.
Ăn vào khô khốc khó có thể nuốt xuống, ăn một miếng phải uống hai ngụm nước, để nguội càng cứng như đá.
Nhưng sau khi thêm ít bột mì trắng vào, thì hoàn toàn khác biệt, không chỉ có độ dính cao, hấp ra càng thêm mềm xốp.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, mọi người đều nói tay nghề của cô tốt, cô có cách làm mới nào không?” Tôn Lai Đệ lại hỏi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Người này đúng là giỏi ăn nói, mặt ngoài nói có lý có cứ, còn nói tay nghề của cô tốt, nhưng hỏi cô cách làm mới thì đúng là khiến người ta khó xử.
Nguyên liệu nấu ăn chỉ có mấy thứ như vậy, còn đều là món chính, tuy có dầu có thịt, cũng không có khả năng để cô đi phát huy.
Bởi vì chút thịt và dầu này, cần cho nhiều người ăn như vậy trong khoảng gần hai tháng!
Mỗi một bữa đều phải tiết kiệm.
Nếu không nói ra được cách làm món mới, chẳng phải là khiến cô mất mặt sao?
Không nghĩ ra được thì thôi, hay là giữa trưa hôm nay trộn lẫn ít bột mì trắng làm bánh bột ngô hay là màn thầu cao lương đi?” Tôn Lai Đệ cười nói, tỏ vẻ như suy nghĩ thay Diệc Thanh Thanh.
“…”
May mắn còn có chút bột mì trắng, có thứ này cô thật sự biết cách làm món mới.
Nếu không đến lúc đó Tôn Lai Đệ nói với bên ngoài: Hỏi cô có cách làm món mới nào không, cô không biết gì cả.
Không lâu sau, thanh danh Diệc Thanh Thanh không biết nấu ăn sẽ truyền ra.
Như vậy những người bầu chọn cho cô sẽ nghĩ thế nào?
Âm dương quái khí sao, có người nào không biết chứ!
Diệc Thanh Thanh cũng cười tủm tỉm nói: “Khiến thím nhọc lòng thay tôi rồi, hay là giữa trưa hôm nay chúng ta cán mì sợi đi!”
“Mì sợi?” Tôn Lai Đệ giống như nghe được truyện cười: “Bột mì cao lương và bột ngô làm thành mì sợi, căn bản không được, vừa cán là nát, không phải là cô muốn bữa hôm nay dùng hết bột mì trắng đấy chứ? Đúng là tiểu thư của nhà tư bản từ thành phố tới, chỉ biết dùng bột mì trắng nấu cơm!”
Thím Đông Mai muốn nói gì đó, bị thím Quế Hoa kéo lại nhỏ giọng nói với bà ấy: “Yên tâm, thanh niên trí thức Tiểu Diệc rất thông minh, có thể ứng phó!”
Diệc Thanh Thanh kiên nhẫn nghe Tôn Lai Đệ nói, cô chính là cố ý, nói chuyện không dừng lại sao câu ra được ác ý của người này?
Con người ấy mà, nếu không giương nanh múa vuốt để lộ gương mặt thật với bà ta, thì khó mà nói ra mấy lời thật trong lòng.
Nếu không ở mặt ngoài bà ta tràn ngập thiện ý, trên thực tế dụng tâm hiểm ác, chỉ cần bà ta giả ngu thì không tìm được lỗi gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận