Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 799: Nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành 2

Giọng nói của những người khác đều không hẹn mà cùng nhỏ xuống, đều vô cùng ăn ý muốn nghe ý tưởng của Diệc Thanh Thanh.
Cô chính là thiên tài bốn năm liên tục học hai chuyên ngành vẫn đứng đầu còn đạt điểm tuyệt đối, có lẽ lúc này có biện pháp hơn bọn họ?
Diệc Thanh Thanh lại nói:
“Tôi cũng không biết vì sao trong sở lại làm vậy, nhưng tôi cảm thấy cho dù có mục đích gì, trước mắt chúng ta chỉ có thể làm theo sắp xếp của trong sở. Nhưng mà chúng ta thật sự rất khó có được thiết bị thí nghiệm và tài liệu đầy đủ như thế, còn có thể tùy ý sử dụng, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ trên danh sách thì thế nào? Học nhiều một chút đều là chúng ta kiếm lời, đều là thu hoạch đánh thật ra!”
“Đúng vậy, những máy móc này thật đẹp, ở trường học đều không có đâu!” Trần Chân nhìn những thiết bị này đôi mắt tỏa sáng.
“Trong sở đúng là nỡ bỏ, cho dù đều là thiết bị cũ, nhưng để mấy tay mới như chúng ta đạp hư, không sợ chúng ta không cẩn thận làm hỏng à?”
Có người còn đang nghi ngờ, nhưng mà quay đầu thấy Trần Chân và Diệc Thanh Thanh đã vùi đầu viết bản kế hoạch, thì lập tức thu liễm tâm tư, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Cho dù trên danh sách này có một đống thứ khó, nhưng mà luôn có một số thứ bọn họ có thể thử, bắt đầu từ mấy loại đơn giản trước đi!
Trong phòng thí nghiệm lại an tĩnh, chỉ còn âm thanh viết sột soạt.
Bên ngoài phòng thí nghiệm, Trần Giang Minh vẫn luôn đứng ở cửa nghe thấy động tĩnh bên trong cánh cửa, lúc này mới rời đi.
Ngay sau đó ông ấy đến phòng họp.
Sau khi gõ cửa tiến vào, phó sở trưởng Ngô mở miệng đặt câu hỏi trước tiên: “Tiểu Trần, thế nào? Đám hậu bối này không có ầm ĩ đấy chứ?”
“Sau khi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, bọn họ chỉ ầm ĩ chưa đến ba phút, sau đó bắt đầu viết kế hoạch.” Trần Giang Minh cười nói, đâu còn dáng vẻ nghiêm túc như lúc trước?
“Ha ha, tôi đã nói mà! Vẫn là những thiết bị đó có lực hấp dẫn lớn!”
“Đều giỏi lắm, không bị danh sách làm cho bối rối. Chúng ta làm nghiên cứu thì phải có dũng cảm khiêu chiến, dám làm những thứ không thể, cả đời đều phải đấu tranh với không biết, còn chưa chắc có thể có kết quả. Mỗi người đều phải có năng lực nghiên cứu, nếu ngay từ đầu bị khó khăn dọa sợ, vậy thì khó làm được chuyện gì.” Phó sở trưởng Ngô hài lòng nói.
Nói xong còn liếc nhìn danh sách trong tay Trần Giang Minh, hít sâu một hơi, nhìn một lát lại mở to mắt nhìn, sau đó trêu ghẹo người ngồi ở giữa:
“Lão Hàn, ông đúng là xấu xa, mười loại thuốc cuối cùng này đám sinh viên mới ra trường cùng lắm chỉ từng thấy thành phẩm, chưa từng tiếp xúc với những thứ khác. Mấy loại phía trước đã khó, rèn luyện một chút là đủ rồi, cũng không nghĩ tới bọn họ có thể làm xong, ông còn thêm mấy loại thuốc này. Ông nhìn xem, là tôi tôi cũng chửi má nó, bọn họ lại nhanh chóng bình tĩnh lại, xem ra thật sự đều là hạt giống tốt.”

“Tim đen gì chứ, tôi đây là vì công bằng.” Sở trưởng Hàn cạn lời nói: “Ông không biết nội dung trong danh sách khảo nghiệm người mới kia, nữ sinh viên tên Diệc Thanh Thanh còn chưa tốt nghiệp đã tìm tôi hỏi mấy loại. Không phải là tôi sợ xảy ra ngoài ý muốn, nhỡ đâu chúng ta xem nhẹ bọn họ, không có tác dụng khảo nghiệm thì sao?”
“Thật ư? Cô gái ấy còn chưa tốt nghiệp đã học đến mức độ này ư?” Phó sở trưởng Ngô thật sự rất kinh ngạc: “Diệc Thanh Thanh này là người học hai chuyên ngành công nghệ điều chế thuốc và điều chế thuốc trung y sao? Lợi hại như vậy à?”
“Tôi như vậy không tính làm khó bọn họ, tài liệu tất cả dược phẩm đều có ở trong phòng, nếu năng lực tự học đủ mạnh, cũng có thể học được.” Sở trưởng Hàn nói.
“Cũng phải.” Phó sở trưởng Ngô nói.
Trần Giang Minh im lặng nghĩ tới lúc trước khi mình mới tới sở nghiên cứu, những tài liệu có trong phòng tài liệu quá đơn giản, chỉ có một chút ý nghĩa tham khảo và nhắc nhở, thậm chí có nhắc nhở còn cố ý đào hầm, dẫn đường người ta đi sai hướng, ông ta lập tức cảm thấy hai vị này đúng là quá xấu xa!
Bởi vì những tài liệu này đều từ tay hai vị này ra cả!
Trần Giang Minh cảm thấy mình báo cáo đủ rồi, vẫn nên đi xem những người mới chẳng hay biết gì kia thì hơn!
Đều là hạt giống tốt, đừng để bị tàn phá quá mức!
Trở về phòng thí nghiệm, nhìn bọn họ không hề phát hiện xếp hàng tìm ông ấy phê chuẩn tài liệu, Trần Giang Minh nhớ tới bản thân lúc trước khi tiến vào sở, cũng là lưu trình không khác lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận