Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 183: Giữa trưa không cần đợi tôi

Trong cuốn sách màu vàng có viết, Lư Tiên Tiến là cố ý đợi ở sảnh ngoài, tay còn cầm một quả trứng gà đã luộc chín, định gây dựng hảo cảm đối với Vương Linh Linh.
Chẳng qua là bị bốn đóa Kim Hoa bọn cô phô trương dọa trở về, không có ra tay, tính toán lại tìm cơ hội.
Trứng gà này, không thể cứ lãng phí như thế.
Nhưng mà lúc này không có cơ hội gì, đợi tới khi nghỉ nhân lúc đi vệ sinh, Diệc Thanh Thanh đi vệ sinh với bọn họ nói:
“Buổi sáng tôi thấy Lư Tiên Tiến đợi ở sảnh ngoài, hình như trong tay cầm thứ gì đó, chúng ta có nhiều người đi cùng nhau như vậy anh ta mới cho vào trong túi, tôi đoán là anh ta có hành động.”
“Hôm nay anh ta còn nhìn tôi, tôi cảm nhận được.” Vương Linh Linh cũng nói, trong giọng nói không thể che giấu được hưng phấn.
Nếu không phải Diệc Thanh Thanh biết cô ấy là vì “công trạng”, e rằng sẽ nghĩ là cô ấy có ý đối với đối phương.
“Giữa trưa chúng ta đừng cùng nhau trở về, sáng tạo chút cơ hội cho anh ta, vừa vặn tôi cũng có thể gọi Cao Tiểu Hương đến chỗ tôi lấy dây buộc tóc. Linh Linh, giữa trưa khi cô tan làm đi nhanh một chút hoặc là đợi một lát cho ít người lại. Nếu anh ta đưa đồ cho cô, cô nhớ rõ nói nhiều với anh ta hai câu, nhưng đừng nhận đồ, cũng đừng nói mấy lời để lộ ra hảo cảm!” Lý Mộng Tuyết nói.
Những lời này của Lý Mộng Tuyết có lý, Vương Linh Linh không thể vì bắt người xấu mà phá hỏng thanh danh của mình, giả ngu câu cá là được.
Chuyện này nhân vật chính là Vương Linh Linh và Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai và Diệc Thanh Thanh chỉ cần tìm lý do đi riêng lúc giữa trưa, để Vương Linh Linh có thể đi riêng một cách hợp lý, sáng tạo cơ hội cho Lư Tiên Tiến là được.
Vừa vặn giữa trưa Diệc Thanh Thanh phải đến đầm lau sậy dạo, khi mấy người nói chuyện xong trở lại bên ruộng, cô lập tức nói thẳng:
“Giữa trưa không cần đợi tôi, tôi còn có chuyện khác cần làm.”
Tiền Lai Lai: “…”
Còn có thể có thao tác như vậy ư?
Lý do bịa có lệ như vậy, cũng quá không để ý rồi!
Nhưng mà dáng vẻ đương nhiên của Diệc Thanh Thanh khiến người ta cảm thấy lời cô nói rất chân thật, không có chút dấu vết biểu diễn.
Cẩn thận nghĩ lại, người bình thường muốn gạt người ta đều bịa lý do, không thèm bịa lý do trái lại càng thêm chân thật, không hổ là người có kỹ thuật diễn nhất trong bốn đóa Kim Hoa bọn họ.
Tiền Lai Lai bày tỏ mình không thể thua.
Bởi vì Lý Mộng Tuyết ở đây, trong cuốn sách màu vàng không cẩn thận có thêm hoạt động tâm lý của đồng chí Tiền Lai Lai, Diệc Thanh Thanh không cẩn thận nhìn thoáng qua, suýt nữa cười chết mất.
Chẳng lẽ Tiền Lai Lai là người năm thập niên 70, chuyện gì cũng phải so.
Còn người có kỹ thuật diễn đứng đầu, rõ ràng là cô biểu diễn tự nhiên, cô thật sự có việc mà, còn là chuyện không tiện giải thích với bọn họ.
Không thể nói là mình ăn hết vịt nướng rồi nên thèm ăn, đánh chủ ý với vịt ở đầm lau sậy đúng không?
Giữa trưa khi tan làm, Tiền Lai Lai chính thức bắt đầu diễn xuất ấp ủ mấy tiếng.
Chỉ thấy cô ấy vội vàng làm xong việc, chạy tới bên cạnh Lý Mộng Tuyết gần cô ấy nhất:
“Mộng Tuyết, tôi muốn đi vệ sinh, nên cần trở về gấp, không đợi các cô nữa, cô nói với Linh Linh một tiếng nhé!”
Sau khi nói xong thì chạy mất, tư thế chạy trốn đó, nếu không nghiên cứu cẩn thận thì vô cùng chân thật.
Lý Mộng Tuyết còn chưa kịp biểu diễn phần của mình, diễn viên phối hợp với cô ấy đã rời đi.
Cô ấy nhìn thoáng qua bên tiểu đội 5, Vương Linh Linh còn đang làm việc.
Thấy cô ấy nhìn qua, Vương Linh Linh vẫy tay với cô ấy: “Mộng Tuyết, tôi còn phải làm thêm một lát, các cô đi về trước đi!”
“Vậy được rồi, tôi và Tiểu Hương còn có việc, cô nhanh lên nhé!” Lý Mộng Tuyết nói.
Lúc này Diệc Thanh Thanh đã sắp chạy tới bên bờ ruộng, nhìn thấy ba vị đồng chí nam đợi ở đây, cô nói với Vân Cô Viễn:
“Hôm nay tôi còn có việc, không đi cùng với anh được!”
Lại nói với Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa: “Mộng Tuyết hẹn Tiểu Hương, Lai Lai sốt ruột… Cũng đi về trước, các anh không cần đợi.”
Vân Cô Viễn không hỏi cô muốn làm gì, chỉ nói: “Được, nhớ chú ý an toàn.”
“Các anh có đi không? Không đi thì tôi đi đây.” Nhìn Diệc Thanh Thanh đi xa, Vân Cô Viễn nói với hai người còn lại.
Trịnh Hiểu Long cảm thấy vô cùng thần kỳ nhìn Vân Cô Viễn: “Anh không đi hỏi xem cô ấy đi làm gì à?”
“Không hỏi.”
Nếu cô nguyện ý nói, đương nhiên sẽ chủ động nói, không nói mà nói, anh lấy thân phận gì đi hỏi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận