Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 348: Anh ta thực sự có ý với tôi sao

“Anh ta thực sự có ý với tôi sao? Nhỡ đâu là hiểu lầm thì xấu hổ lắm!” Vương Linh Linh rối rắm nhất vẫn là chuyện này.
Lý Mộng Tuyết và Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chỉ sợ không chỉ là không chán ghét!
“Nếu cô muốn biết rốt cuộc là anh ta có thích cô hay không, thì hỏi thẳng đi, nói không chừng còn có thể dọa anh ta sợ hãi.” Diệc Thanh Thanh kiến nghị, cô đề xướng hỏi thẳng, quanh co lòng vòng tốn thời gian.
Hiếm khi Vân Cô Viễn xen miệng nói một câu: “Đúng thế.”
“…”
Diệc Thanh Thanh lập tức đỏ mặt: “Khụ, cơm đã nấu sắp xong rồi, có thể ăn không, tôi đói bụng!”
Lý Mộng Tuyết ngửi được hương vị cơm chó.
Không kịp bát quái, ngoài phòng lại truyền tới tiếng ầm ĩ.
“Anh Trịnh, các anh ở nơi như vậy sao, quá tồi tàn rồi!”
“Nơi này chỗ nào cũng tồi tàn như vậy, anh yếu ớt như thế, vẫn là thành phố thích hợp với anh hơn, sớm nói với trong nhà trở về đi!”
“Em không muốn, anh không đi em sẽ không đi. Anh Trịnh, em muốn ở phòng đối diện anh, mỗi ngày vừa mở cửa là có thể thấy anh.”
“Em không thấy phòng đối diện đã có người ở sao? Em muốn ở lại thì phải tự mình tìm phòng trống rồi dọn dẹp bố trí, anh sẽ không giúp em. Cảm thấy không chịu nổi thì trở về đi, anh vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận quan hệ với em, em nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi!”

Lý Mộng Tuyết thở dài, tình yêu của người ta thư thái cỡ nào, vì sao chỉ có cô ấy là gặp loại chuyện sốt ruột như thế!
“Rầm!” Tiếng gõ cửa thật mạnh vang lên: “Có người ở…”
“Em làm gì thế!” Trịnh Hiểu Long kéo cô ta ra.
Giọng điệu của Trần Như Như bình tĩnh, thản nhiên: “Em muốn đổi phòng với người ta, ở đối diện anh!”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Nếu em dám ở nơi này, anh sẽ dọn đi!” Trịnh Hiểu Long còn nhớ rõ nhắc nhở của Trần Chí Hòa, đừng để cô ta đi quấy rầy Lý Mộng Tuyết.
Trần Như Như nhìn anh ta bướng bỉnh nói: “Anh dọn đến chỗ nào em sẽ dọn theo tới chỗ đó, dù sao em không có khả năng từ bỏ!”
Trịnh Hiểu Long sắp hỏng mất: “Vậy anh chết em cũng đi chết theo anh sao?”
“Đúng vậy.” Trên mặt Trần Như Như tràn ngập ý cười, nhìn Trịnh Hiểu Long vô cùng nghiêm túc nói, từng chữ rõ ràng.
Trịnh Hiểu Long không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể mắng: “Kẻ điên!”
“Đúng vậy, em chính là kẻ điên, là kẻ điên nhất định phải ở bên cạnh anh. Từ nhỏ em đã cho rằng sau khi lớn lên nhất định sẽ ở bên anh, khi đó chơi đóng vai gia đình, luôn là hai chúng ta kết hôn, anh còn nói muốn cưới em anh quên rồi sao? Anh quên cũng không sao, em còn nhớ rõ!”
Trần Như Như nói xong, tiếp tục gõ mạnh cửa.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Không biết vì sao Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cảm thấy tiếng gõ cửa này như đòi mạng, đều đã nổi da gà.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy cô gái Trần Như Như này dường như trạng thái tinh thần có chút không bình thường, giọng điệu nói chuyện và nội dung lời nói của cô ta quá khác lạ.
Lời nói rất không lý trí, giọng điệu lại bình tĩnh.
Lý Mộng Tuyết nhét muôi trong tay cho Diệc Thanh Thanh, bảo cô đi xới cơm, sau đó xắn tay áo bày ra tư thế muốn đánh lộn, tự mình đi mở cửa.
Cô ấy thực sự muốn nhìn xem cô ấy không dọn đi, cô ta làm được gì cô ấy.
“Chào cô, tôi muốn ở phòng này của cô, cô có thể dọn đi không?” Trần Như Như vẫn mỉm cười nói.
Lý Mộng Tuyết bị chọc tức mà cười, xem hôm nay bà đây mắng chết cô không: “Cô là ai, tôi cực khổ bỏ tiền nhờ người sửa sang lại phòng, dựa vào cái gì phải dọn đi? Dựa vào mặt cô to sao?”
Trần Như Như không tức giận: “Tôi có thể cho cô tiền, 10 tệ đủ rồi đúng không!”
“10 tệ? Cô tống cổ ăn mày à, tôi cho cô 10 tệ, cầu xin cô nhanh cút được chưa?” Lý Mộng Tuyết này là người thiếu chút tiền đó ư?
“Vậy thì 20 tệ, nhiều nhất chỉ có vậy, tôi cần phải ở nơi này. Cô không dọn đi tôi sẽ không từ bỏ, tôi biết anh ấy thích cô, nhưng tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, anh ấy thích ai tôi không thèm để ý, nhưng anh ấy cần phải cưới tôi.”
Trần Như Như nói.
Hiện giờ Lý Mộng Tuyết xem như hiểu rõ cảm thụ của Trịnh Hiểu Long, gặp phải loại người nghe không hiểu tiếng người như vậy, thực sự là đều có ý nghĩ giết người.
“Vậy cô không buông tay cô ra, đừng ảnh hưởng chúng tôi ăn cơm!”
Lý Mộng Tuyết đóng rầm cửa lại, trở tay khóa cửa lại.
“Tức chết tôi, người nào…”
Còn chưa oán trách hết câu, cửa lại bị gõ vang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận