Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 716: Nói rõ

Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Cho nên tôi định ngủ bù lúc này, một tiếng sau gọi tôi, các cô cố lên!”
Nói xong thì không thèm để ý rời đi.
Vân Cô Viễn theo sát phía sau.
Những người khác: “…”
Bọn họ cũng muốn làm biếng!
“Cố gắng một chút, sớm làm xong, sớm an tâm, sớm kiếm tiền, cách nghỉ hè kết thúc còn chưa đến một tháng!” Lý Mộng Tuyết cổ vũ.
Vương Linh Linh: “Làm việc!”
Tiền Lai Lai không nói gì, dẫm máy may cạch cạch.
Diệc Thanh Thanh chui vào phòng ngủ, ngã lên trên giường mình, rất nhanh đã ngủ mất.
Khi cô mở mắt ra, phát hiện trên giường khác đều có người, đám đồng bọn đều đang ngủ.
Cô nhìn đồng hồ, ôi má ơi!
Không phải bảo bọn họ một tiếng sau gọi cô ư?
Cô ngủ một giấc ngủ gần bốn tiếng, buổi sáng không làm gì!
Có lẽ là muốn cô ngủ thêm một lát!
Không có đồng hồ báo thức đúng là không tiện lắm, ngủ đều không nắm chắc thời gian.
Diệc Thanh Thanh tay chân nhẹ nhàng rời giường ra cửa, đến phòng làm việc làm việc, vào cửa “tình cờ gặp được” đồng chí Vân đang dẫm máy may:
“Anh dậy khi nào thế?”
“Sớm hơn em một lát, đói bụng chưa, trong phòng bếp dưới lầu có cơm bọn họ để lại cho chúng ta, đi ăn một ít đi.” Vân Cô Viễn dừng công việc trong tay.
Diệc Thanh Thanh gật đầu, hai người nhanh chóng ăn cơm trưa xong lên lầu, vùi đầu làm việc.
Cả sáng chỉ có mình Tiền Lai Lai làm, nên làm được ít hơn mọi hôm.
Buổi chiều Diệc Thanh Thanh trầm mê vào dẫm máy may không thể tự kiềm chế, làm như không thấy ánh mắt tò mò của đám chị em.
Chỉ cần cô làm bộ không nhìn thấy, bát quái không tìm tới chỗ cô!
Nhưng mà khi đi vệ sinh, vẫn bị đám chị em cố chấp nắm tay tụ tập đi vệ sinh ngăn cản.
“Thế nào, thế nào, tiến hành đến bước nào?” Lý Mộng Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Lý Mộng Tuyết thấy cô không nói lời nào, tung đòn sát thủ: “Lúc trước các cô hỏi tôi chuyện gì tôi cũng nói hết!”
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng đều gật đầu.
“À…” Diệc Thanh Thanh đỡ trán, có chút khó làm.
Cô cũng là một thành viên của đám chị em bát quái, mấy chị em nhận được thư tình, trạng thái tình cảm, lần đầu tiên nắm tay, ôm, hôn môi.
Mỗi lần bọn họ thân thiết cô đều biết, mọi người thường xuyên tụ tập nói chuyện với nhau, vấn đề tình cảm được nói nhiều nhất.
“Diệc Thanh Thanh, không phải là cô làm việc ngốc đấy chứ!” Lý Mộng Tuyết sốt ruột nói.
Nhìn dáng vẻ khó có thể mở miệng của Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết chuyển hóa tò mò thành lo lắng.
Thanh Thanh và Vân Cô Viễn ở cùng nhau, tuy căn nhà rất rộng, bọn họ ở phòng riêng, nnhwng mà tuổi trẻ khí thịnh nhất thời xúc động làm ra chuyện gì đó đều có khả năng.
Cô ấy sớm nên dạy đám chị em trước khi kết hôn, nắm tay nhỏ cũng được, ôm một cái cũng được, thậm chí hôn môi cũng được, nhưng không thể giao mình ra, quá nguy hiểm!
Thời buổi này rất nhiều chỗ áo mưa đều là cục đường phố phát, có thể mua ở hợp tác xã mua bán, nhưng nam nữ chưa lập gia đình ai dám đi mua thứ này?
Một khi làm chuyện đó có thai, nhân sinh sẽ bị hủy hoại!
Nếu không sao có nhiều phim truyền hình nói về thanh niên trí thức xuống nông thôn, chưa kết hôn đã có thai?
Mấy chục giây ngắn ngủi, Lý Mộng Tuyết đã nghĩ tới chuyện nhỡ đâu Diệc Thanh Thanh mang hai, nếu Vân Cô Viễn không chịu trách nhiệm, cô ấy sẽ gọi người đánh Vân Cô Viễn một trận, còn bí mật dẫn Thanh Thanh đi phá thai!
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy nội dung Lý Mộng Tuyết nghĩ tới: “…”
Tuy có chút cảm động, nhưng Diệc Thanh Thanh cô là người ngốc như thế ư?
Diệc Thanh Thanh quyết định thẳng thắn, còn có chút đắc ý: “Ngày hôm qua tôi hôn A Viễn, ha ha!”
Lý Mộng Tuyết tiếp tục hỏi: “Không làm chuyện gì khác ư?”
“Không có! Đừng nghĩ vớ vẩn, A Viễn nhà tôi quá thủ lễ, hứa hẹn với cha mẹ tôi sẽ bảo vệ tôi thực sự ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’, tay cũng không dám nắm, ôm cũng không dám ôm, hôn cũng không dám hôn, chỉ có thể do tôi sắp xếp.” Diệc Thanh Thanh thở dài: “Hôm qua tôi kéo anh ấy đi ngắm trăng sau đó trước khi về phòng nhân lúc anh ấy không chú ý hôn anh ấy một cái, chỉ một cái!”
Lý Mộng Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Hai người khá lắm! Hôn một cái mà cả đêm không ngủ nổi, quá ngây thơ!”
“Ha ha!” Diệc Thanh Thanh đột nhiên cười ngây ngô: “Ngây thơ là A Viễn mới đúng, mỗi lần tôi đột nhiên tới gần anh ấy, anh ấy đều không biết phải làm thế nào, còn vô cùng kích động, rất khẩn trương, dáng vẻ lén đỏ mặt quả thực quá thú vị!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận