Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 250: Bát canh to

Cho nên cô ấy cần dựa vào mình cơm no áo ấm, cảm thấy như vậy không tệ lắm, dù sao cô ấy đã sống tốt hơn rất nhiều người.
Mấy người trở về khu thanh niên trí thức, đi vệ sinh thì đi vệ sinh, cầm bát thì cầm bát, sau đó tách ra ở giao lộ dưới sườn núi.
Diệc Thanh Thanh thì về nhà ăn tập thể, những người khác tiếp tục xuống ruộng.
Thím Quế Hoa nắm chắc thời gian, cảm thấy đã tới giờ thì bắt đầu nấu mì.
Khi mì nấu xong, tiếng còi tan làm ở bên ngoài đúng giờ vang lên.
Bốn bọn họ là người nấu cơm, có thể múc một bát đầy cho mình khi mọi người còn chưa tới đặt bên cạnh, thậm chí ăn trước.
Khi Diệc Thanh Thanh lấy bát của mình ra, thím Quế Hoa, thím Đông Mai thậm chí Tôn Lai Đệ còn nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, sao cháu lấy bát nhỏ như vậy?” Thím Quế Hoa hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh nhìn bát mình một lát, cũng không nhỏ mà, một bát canh gỗ nhỏ, to hơn bát cơm mình ăn thường ngày một chút, múc bát mì ăn là vừa vặn.
Không khác biệt lắm là có thể ăn no, còn chừa chút bụng sau khi trở về ăn đồ ăn ngon khác, dù sao hiện giờ tuy ăn cơm ở nhà ăn tập thể, tiết kiệm thời gian nấu cơm, thời gian nghỉ ngơi vào giờ ngọ cũng ngắn hơn nửa, nhưng tốt xấu gì vẫn còn khoảng 1 tiếng ngủ trưa.
Hiện giờ hiệu quả giấc ngủ của Diệc Thanh Thanh quá tốt, buổi tối nghỉ ngơi là đủ, giữa trưa cô không định nghỉ ngơi, thời gian ăn chút gì đó vẫn phải có.
Nhưng bát của mình hình như hơi nhỏ chút so với bát canh to của đám thím Quế Hoa.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, lần tới mang bát to một chút, giữa trưa không ăn hết, buổi tối còn có thể ăn, tiết kiệm lương thực nhà mình.” Thím Quế Hoa tiến lên dán sát lỗ tai cô nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Hóa ra còn có chuyện này?
Thoạt nhìn hình như là ăn ý của mọi người, cô không hợp đàn có vẻ không tốt lắm, đến lúc đó mình hành xử khác người, có khả năng sẽ khiến đám thím Quế Hoa khó xử.
“Cháu biết rồi ạ, ngày mai cháu sẽ đổi cái to hơn.”
Cô không chê cơm không có thịt như vậy, nhưng mà cảm thấy mỗi ngày đều ăn như vậy cơ thể có khả năng không chịu nổi, không ăn hết thì cho vào không gian tùy thân, qua một thời gian nữa lấy ra ăn cũng được.
Thỉnh thoảng ăn một bữa, cũng có phong vị khác biệt.
Nhưng mà to cũng không to cỡ đám thím Quế Hoa, Tôn Lai Đệ mang tới có thể xưng là chậu nhỏ.
Dù sao mọi người chọn bà ta, cũng là cảm thấy bà ta sẽ không tham quá nhiều tiện nghi của đội, vẫn không thể làm quá mức.
Thím Quế Hoa cầm bát múc cho bọn họ, mì nhiều canh ít.
Bát của Tôn Lai Đệ to nhất, nhưng e ngại uy nghiêm của thím Quế Hoa và thím Đông Mai, cho nên không dám quá phận, mì lấy đủ là được, chẳng qua da mặt dày xin thêm ít nước lèo.
Mấy người đều mang theo hai bát, một bát đầy mì, một bát đậy phía trên, như vậy người khác không biết bên trong có bao nhiêu.
Dù sao mọi người đều mang cơm trưa về nhà ăn, nhà ăn tập thể chỉ là nơi nấu cơm, nhưng không đủ chỗ cho nhiều người ngồi như vậy.
Đợi đám xã viên bưng bát vào, đám Diệc Thanh Thanh đứng trước nồi.
Bên trái Diệc Thanh Thanh là thím Quế Hoa, bên phải là thím Đông Mai, bên trái thím Quế Hoa là Tôn Lai Đệ.
Mỗi người bao nhiêu thím Quế Hoa đều nói với cô, người lớn một đũa mì, hai muỗng canh.
Đứa bé nửa đũa mì, một muỗng canh.
Có thể ít một chút, nhưng không thể nhiều, nhiều không đủ chia.
Diệc Thanh Thanh bày tỏ đã hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô làm “bác gái” múc đồ ăn ở nhà ăn!
Đến giờ ăn mà không tích cực, tư tưởng có vấn đề, nhà ăn tập thể vừa rồi còn lạnh lẽo lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
“Ha ha! Đúng là mì sợi! Màu sắc này, tuy hơi nhạt chút nhưng rõ ràng là bột mì cao lương mà, sao có thể nấu ra được mì!”
Mọi người đi tới chuyện đầu tiên làm chính là xếp hàng, mà đi tới trước nồi nhìn xem có phải là mì sợi hay không.
Khi nghỉ giữa trưa, có người ở phía xa thấy đám Lý Mộng Tuyết gặp mặt Diệc Thanh Thanh, sau đó hỏi thăm bọn họ giữa trưa hôm nay nấu món gì.
Dù sao có nhiều người chọn Diệc Thanh Thanh như thế, đều tò mò cô có thể làm ra món ăn gì.
Không nghĩ tới mấy thanh niên trí thức nói là nấu mì sợi.
Bữa đầu tiên thu hoạch vụ thu, cho dù thế nào cũng phải nấu ngon một chút, nhưng cho dù là ai cũng không dám tin vậy mà là mì sợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận