Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 725: A Viễn, đống sách này quá trân quý

Tuy cô không nghĩ rằng nội dung sách y khoa cũ sẽ hiệu quả hơn, nhưng có thể thấy được những kinh nghiệm làm nghề y được các đại lão tổng kết lại vẫn là rất khó có được.
Hơn nữa cô có thể ở hình thức dạy học kỹ năng xác minh tính hiệu quả, quả thực quá trân quý.
Hai rương sau cũng không khiến cô thất vọng, tuy không phải sách y, chủng loại tạp nham, nhưng cũng là sách cổ rất trân quý, rất nhiều sách thất truyền trong đời sau.
Cô tìm ra được một bộ “Sơn Hải Kinh”, còn có “Liên Sơn Dịch”, “Ghi chép của Lỗ Ban”, “Lục Thao”…
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn không buông tha một mảnh cặn sách, sợ bỏ sót một quyển.
“A Viễn, đống sách này quá trân quý!”
Vân Cô Viễn cũng là người thích sách, nên gật đầu thật mạnh: “May mà có em, đống sách này mới có thể xuất hiện lại ở nhân gian.”
“Cũng may mà có anh, không có anh em sẽ không biết giếng kia có một đám “hàng xóm”, cũng không biết ở đó còn cất giấu bảo bối lớn như vậy!” Diệc Thanh Thanh nói.
Hai người nhìn nhau cười.
“Đợi sau này chúng ta già, đã chết, thì phục chế một phần sách này, hiến ra ngoài tạo phúc xã hội đi!” Diệc Thanh Thanh nói.
Cho dù nội dung trong những cuốn sách này có được chứng minh là có hiệu quả đến đâu đi chăng nữa, thì giá trị lịch sử của nó khó có thể đánh giá.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không dám lấy ra trước khi chết, trên người cô có quá nhiều thứ không thể giải thích rõ, thường ngày rải lời nói dối che giấu người bên cạnh còn được, nếu lấy ra thứ quá đặc biệt, khiến quốc gia chú ý tới, cô sẽ bị điều tra.
Ít nhất năng lực bản thân cô đều không có nguồn gốc, không tìm thấy sư thừa chân chính.
Hưởng thụ bàn tay vàng, thường ngày phải khiêm tốn một chút, che giấu cẩn thận.
Nhưng mà đợi cô chết đi, thì xong hết mọi chuyện, chuyện gì cũng không sợ, đến lúc đó hiến ra ngoài, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô, nói không chừng còn kiếm được công đức!
Dù sao chuyện này cũng coi như là truyền thừa văn hóa lịch sử!
Diệc Thanh Thanh đặc biệt để ra một phần kệ sách ở phòng làm việc trong không gian tùy thân, gửi những bảo bối này.
“Được rồi! Đi, tối nay chúng ta ngủ trong tay áo càn khôn, trước khi ngủ còn có thể đọc sách một lát!” Diệc Thanh Thanh xử lý sạch sẽ rương và cặn sách trong tay xong, thì kéo Vân Cô Viễn hưng phấn chạy vào phòng, tay vỗ lên tường, một cửa gỗ xuất hiện, bên trong là tứ hợp viện ở không gian tùy thân đèn đuốc sáng trưng.
Hai người tiến vào phòng làm việc, Diệc Thanh Thanh lấy “Thanh Nang Kinh”, Vân Cô Viễn cầm “Liên Sơn Dịch”, rất nhanh trong phòng chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng lật sách.
Có khả năng đều đọc sách mình yêu thích, vừa đọc là không dừng lại được, đắm chìm vào quên cả thời gian.
Bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, Diệc Thanh Thanh ngáp một cái, lúc này mới hoàn hồn nhìn đồng hồ:
“Trời ạ, 12 giờ!”
Đã đến thời gian thường ngày cô học trong hình thức dạy học kỹ năng xong đi ngủ, đồng hồ sinh học của cô vẫn rất chuẩn.
Vân Cô Viễn cũng đọc đến quên cả thời gian: “Không còn sớm nữa, đi ngủ trước, sau này chậm rãi đọc!”
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh gật đầu.
Hai người cẩn thận khép sách vào, đặt sách lên kệ sách, một nụ hôn dịu dàng dài lâu kết thúc xong, mỗi người đều về phòng ngủ của mình.
Từ hôm nay về sau, hai bọn họ mỗi ngày ăn xong hóng gió trước khi ngủ đổi thành thời gian đọc sách.
Nhưng mà cũng không đều ở trong không gian, sau này còn ở trong sân bên ngoài, hai người vừa hóng gió trong đêm vừa đọc sách.
Ánh sáng không tốt cũng không sao, hai người đều có thể thấy rõ mọi thứ trong đêm.
Cũng không có người ngoài ở đây, hai người mới có thể tự tại như vậy.
Nếu có người khác ở đây, khi thấy hai bọn họ buổi tối muộn còn ngồi trong sân đọc sách, chỉ sợ đều cho rằng hai bọn họ có bệnh.
Diệc Thanh Thanh đọc sách y trước, mỗi khi đọc xong một quyển đều tiến vào hình thức dạy học kỹ năng cụ hiện ra quyển sách kia, đặt lên kệ sách ở y quán.
Đáng tiếc thầy Dịch ở hình thức dạy học kỹ năng chỉ là hình ảnh giả thuyết, nếu không đống sách cụ hiện hiện giờ đều có thể khiến ông ấy điên cuồng.
Vì chia sẻ cho thầy giáo ôn hòa, cô đốt tư liệu sống hàng ngày cũng thành sách y, cô tính toán sao chép ra, đóng sách xong đốt cho thầy Dịch.


Bạn cần đăng nhập để bình luận