Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 246: Nấu mì

Tuy thoạt nhìn thanh niên trí thức Tiểu Diệc làm rất nhẹ nhàng, nhưng mà động tác lực đạo cũng không nhỏ, phụ nữ từng cán mì đều biết tốn bao nhiêu sức mới có thể cán cục bột mỏng như vậy!
Rất nhiều cô gái cán bột đều không dùng sức!
Đều biết thanh niên trí thức Tiểu Diệc rất giỏi làm việc, nhưng mà như vậy cũng quá giỏi rồi, đáng tiếc hai con trai của bà ấy đều đã kết hôn, nếu không cô gái tốt như vậy, bà ấy thật sự ước gì có thể lừa về nhà mình.
Nhưng mà điều kiện trong nhà thanh niên trí thức Tiểu Diệc tốt, bản thân cũng giỏi mọi việc, quan trọng nhất là xinh xắn, người như vậy đến đâu cũng thành người nổi bật, cuộc sống cũng không quá kém, giống hệt bà ấy khi con trẻ tuổi!
Thím Đông Mai nhìn đủ rồi, bà ấy biết nhào bột mì, nhào nặn bột mì cũng không phải công việc thoải mái, cho nên bà ấy biết muốn cán cục bột mì đến mức độ này khó cỡ nào, không chỉ phải cẩn thận, còn phải có lực đạo.
Cô gái như thế có ai không thích, đáng tiếc con trai mình đã kết hôn, một người khác thì cả ngày không làm việc đàng hoàng, không xứng với cô gái tốt như vậy.
Nhưng mà Ứng Hòa cũng không tệ, lần tới anh ta trở về thì có thể giới thiệu cho bọn họ làm quen.
Nhưng mà Ứng Hòa hơn thanh niên trí thức Tiểu Diệc tám tuổi, chẳng qua lớn tuổi một chút sẽ biết yêu thương người ta.
Hiện giờ trên cuốn sách màu vàng đều miêu tả về Lý Mộng Tuyết làm việc trên ruộng, Diệc Thanh Thanh căn bản không biết thím Đông Mai vì nhìn cô cán bột mì giỏi, thì muốn giới thiệu nam chính trong sách cho cô, nếu không có khả năng tâm trạng vi diệu, bị dọa không nhẹ.
Tuy thím Quế Hoa và thím Đông Mai đều bội phục thanh niên trí thức Tiểu Diệc, nhưng hai bọn họ đều là người sống mấy chục năm, không thể kém một cô gái như thanh niên trí thức Tiểu Diệc được.
Hai bọn họ mỗi người cầm một cục bột cán, Diệc Thanh Thanh ở bên cạnh chỉ đạo, chỗ nào còn cần cán thêm một lát, tư thế nào tương đối dùng ít sức, làm cũng nhanh.
Cán một cục bột xong thì gần như là quen tay hơn.
Kế tiếp chính là ba bọn họ chung sức hợp tác, Diệc Thanh Thanh thỉnh thoảng kiểm tra chất lượng một chút, cùng nhau cán xong hết cục bột.
“Mì cắt khúc này đúng là tốn nhiều công sức, làm cho một nhà ăn còn được, làm cho nhiều người ăn như thế đúng là mệt hơn xuống ruộng!” Thím Đông Mai và thím Quế Hoa đều cán ra mồ hôi.
Trên mũi của Diệc Thanh Thanh cũng có mồ hôi mỏng.
“Còn không phải sao, nhưng mà có thể sử dụng bột mì cao lương làm ra mì sợi đúng là quá giỏi, thanh niên trí thức Tiểu Diệc, kế tiếp làm thế nào?” Thím Đông Mai vẫn cảm thấy có hứng thú đối với cách làm món ăn vừa tiết kiệm lương thực còn ăn ngon, mệt một chút cũng đáng, cán nhiều cục bột như vậy bọn họ đã hoàn toàn nắm giữ được tinh hoa.
“Kế tiếp nhẹ nhàng hơn nhiều ạ, chỉ cần xếp những cục bột được cán phẳng lên nhau, sau đó dùng dao to cắt chúng thành từng dải mỏng rồi nấu.”
Diệc Thanh Thanh nói.
Cô làm mẫu cho bọn họ xem trước, thím Quế Hoa và thím Đông Mai lập tức hiểu rõ.
Khi Tôn Lai Đệ chặt củi xong cũng không nhịn được nhìn bên này, thật sự làm ra được mì sợi ư?
“Bà đến ruộng sau nhà hái ít hành tới đây!” Thím Quế Hoa thấy bà ta nhìn đông nhìn tây, củi cũng chặt đủ thì sai bà ta đến ruộng sau nhà ăn hái ít hành tới, đến lúc đó khi nấu mì cho thêm vào càng đẹp mắt.
Mảnh đất kia không rộng, là trong đội trồng khi ăn chung như ngày hôm nay, hành gừng tỏi đủ cả.
Hương vị của mì này Diệc Thanh Thanh không tính toán lại phát huy, chỉ yếu là gia vị có hạn, cộng thêm nhiều người ăn như thế, gia vị cần dùng càng nhiều hơn, cô chẳng muốn tốn công nữa.
Thực ra chỉ cần cho thêm chút muối, có chút vị mặn, rắc thêm ít hành lá xắt nhỏ để tăng hương vị là đủ để khôi phục lại hương vị thực sự của các nguyên liệu, kèm theo nước lèo hơi mặn không những có thể giải khát, còn có thể bổ sung muối cho cơ thể.
“Việc nấu mì này thím và thím Đông Mai cháu nhận thầu, hôm nay cháu cán bột nhiều nhất, ở bên cạnh nghỉ ngơi đi. Lát nữa thím múc cho cháu bát đầy, cũng hưởng thụ một chút thành quả lao động của mình.”
Thím Quế Hoa nói với cô xong, lại nói với Tôn Lai Đệ mới hái hành rửa sạch cầm vào:
“Lát nữa nấu mì bà nhóm lửa, chúng ta nấu bốn nồi cùng lúc, cho nhiều nước một chút, nấu nhiều nước lèo!”
“Ừm!” Tôn Lai Đệ vội vàng đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận