Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 427: Ngồi bên kia đi, rất nhanh sẽ xong ngay

Diệc Thanh Thanh vẽ hưng phấn chưa tản đi: “Hay là tôi vẽ cho hai người một bức nhé?”
“Có thể không?” Trần Chí Hòa cũng rất chờ mong.
“Ngồi bên kia đi, rất nhanh sẽ xong ngay.” Diệc Thanh Thanh chỉ chậu hoa đối diện.
Sau đó Vân Cô Viễn thấy Diệc Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn một cái, bút trong tay nhanh chóng phác họa đường cong.
Vẽ hai người dùng ít thời gian liếc nhìn hơn vẽ một mình anh.
Vân Cô Viễn hiểu ra được gì dó, mím môi liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, lại nhìn bức tranh trong tay một cái, đôi mắt dịu dàng hơn.
“Xong!” Diệc Thanh Thanh thuần thục viết ngày lên trang giấy.
“Thanh Thanh, cô vẽ quá giống rồi, tôi phải cất kỹ bức tranh này mới được!” Tiền Lai Lai càng nhìn càng thích.
Trần Chí Hòa cũng muốn cất đi, nhưng mà chỉ vẽ một bức, anh ta đành phải nhịn đau từ bỏ thứ mình thích, nhưng mà anh ta có thể tìm Lai Lai xem!
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh cũng coi như là việc học có thành tựu, đạt chuẩn tinh thông cấp 3, họa ký họa không có chút vấn đề gì.
Ở trong hình thức dạy học kỹ năng hội họa, cô đã bắt chước vẽ rất nhiều người.
Nhưng mà trước đây là tự mình che giấu học, ngoại trừ giáo viên kỹ năng ra thì không ai biết.
Hiện giờ kỹ năng thường xuyên học khác đều tới cấp 3, sau này tiến bộ sẽ không nhanh chóng như vậy, dù sao có thể bộc lộ chút tài năng nhỏ, chậm rãi để lộ đi.
Nhận được lời khen ngợi của mọi người còn rất vui, không có người nào không thích khen ngợi.
“Ha ha, sau này có thời gian, lại vẽ cho hai người.” Diệc Thanh Thanh cười nói.

Thời gian không còn sớm nữa, mấy bọn họ cùng nhau trở lại nhà khách.
Những người khác đều đã trở về, mấy người cùng nhau đi ăn cơm tối.
Diệc Thanh Thanh nhìn sắc mặt Lý Mộng Tuyết một lát, biểu cảm này thoạt nhìn không giống mua được phòng.
Khi ăn cơm, Diệc Thanh Thanh phân tâm đọc cuốn sách màu vàng, Lý Mộng Tuyết không được như ý nguyện.
Hôm nay cô ấy đến cục quản lý bất động sản, tất cả nhà ở đều không có quyền tài sản, cho nên không thể mua bán, chỉ có thể ở.
Hon nữa không có nhà phù hợp cho mấy bọn họ thuê, không có nhiều phòng như vậy, hay là cách khá xa.
Tóm lại là không thuê được, cũng không mua được.
Chuyện này có ý nghĩ trừ phi cô ấy thuê nhà xung quanh trường học, nếu không cô ấy thực sự không biết khi nào mới được như ý nguyện mua nhà, có không gian và căn nhà dành riêng cho mình.
Nhưng mà vứt bỏ mấy chị em tốt tự mình thuê nhà bên ngoài là không được, cô ấy đã nói muốn ở gần các chị em rồi, haizz, ngày mai lại đi xem vậy!
Lý Mộng Tuyết thở dài, cơm cũng không thấy thơm nữa.
Diệc Thanh Thanh biết rõ ưu sầu của cô ấy, cô ấy căn bản không giống với mình biết được muộn nhất cuối năm cô ấy sẽ mua được nhà.
Đứng ở thị giác của cô ấy mọi chuyện đều không biết, cho nên mới lo âu.
Buổi tối khi Lý Mộng Tuyết mệt đến mức nằm liệt trên giường, Diệc Thanh Thanh nói:
“Tôi xoa bóp chân cho cô nhé!”
Cô cảm thấy hôm nay cô ấy đi không ít, e rằng ngày mai chân sẽ đau xót.
“Ừm…” Lý Mộng Tuyết nhẹ nhàng đồng ý.
Trung y của cô đã tới cấp 3, xoa bóp nho nhỏ không làm khó được cô.
Dịch sư phụ dạy học là dạy toàn phương vị, Diệc Thanh Thanh xoa tay bắt đầu mát xa.
Không lâu sau, đồng chí Lý Mộng Tuyết lẩm nhẩm nói: “Thanh Thanh, cô không hổ là người học trung y, quá thoải mái!”
Cô ấy cảm thấy ngày mai mình lại có sức lực đi ra ngoài tìm kiếm nhà thuê!
Diệc Thanh Thanh mát xa cho cô ấy xong, thì vỗ tay tự hào.
Thuốc tăng lực đã uống ba năm, cô xoa bóp mát xa chỉ cần chú ý đừng dùng quá nhiều sức, tay sẽ không đau chút nào.
Được Diệc Thanh Thanh mát xa xong, sáng sớm hôm sau đồng chí Lý Mộng Tuyết lại đi ra ngoài “bôn ba”.
Ba đôi dư lại đến rạp chiếu phim xem điện ảnh, chủ yếu là hôm qua Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn xem xong phim trở về khen ngợi, gợi lên hứng thú của bọn họ, Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn lại tính toán đi xem lần hai.
Lý Mộng Tuyết bày tỏ không muốn đi làm bóng đèn chiếu sáng ba đôi tình nhân, cho nên quyết định nỗ lực vì nhà ở, vì thế chỉ có mình cô ấy vắng mặt.
Cho dù là niên đại này, rạp chiếu phim cũng là nơi đứng đầu hẹn hò của các đôi trẻ tuổi.
Nhưng mà bắt đầu chiếu phim, sau khi tối tăm lại, đôi tình nhân rụt rè tay nhỏ cũng không dám nắm, nhưng phim điện ảnh thì xem vô cùng nghiêm túc.
Không thể không nói hai ngày ở Đế Đô, mọi người đều tìm về cảm giác sống trong thành phố, cuộc sống ở thôn Hưởng Thủy dần cách xa bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận