Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 81: Ngô Thúy Hoa ngụy biện

Nể mặt hôm nay anh nhắc nhở cô khiến cô thông suốt, ăn hai bữa cá có là chuyện lớn gì.
Tuy anh nói biết bơi nhưng hôm nay Cẩu Đản rơi xuống nước thật sự quá đáng sợ, cô vẫn thường xuyên liếc mắt nhìn Vân Cô Viễn trong sông một cái.
Thấy anh đứng trong nước không cử động giống y như điêu khắc, như vậy có thể bắt cá à?
Sự thật chứng minh là cô không có kiến thức, khi xoay người một cái, trên xiên bắt cá tự chế của anh có thêm một con cá trắm cỏ to.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình bỏ lỡ một thế giới, khi nhặt cục đá không quay lưng về phía sông, mà liếc nhìn về phía Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn vẫn luôn chú ý tới Diệc Thanh Thanh sao có thể không phát hiện ra.
Anh hơi nghiêng người một cái khiến cô thấy được rõ, không lâu sau có một con cá trắm to bơi tới, coi hai chân của Vân Cô Viễn thành cái cột.
Diệc Thanh Thanh chỉ thấy vèo một cái, gậy trong tay Vân Cô Viễn cắm vào trong nước, bọt nước bắn loạn lên, khi nâng lên một con cá trắm to bị gậy xuyên qua.
“Lợi hại!” Từ sau khi gặp được anh Diệc Thanh Thanh đã nói từ lợi hại không biết bao nhiêu lần, người này giống như không gì không làm được.
Hai con cá đã đủ ăn, Vân Cô Viễn trở lại bờ, bắt đầu xử lý hai con cá này.
Diệc Thanh Thanh nhìn thì sửng sốt một lát, không phải nói không biết làm cá ư?
Sao thủ pháp cạo vảy thuần thục như vậy?
Vân Cô Viễn giống như hiểu rõ ý nghĩ của cô: “Tôi chỉ biết mỗi cách nướng, như món gà nướng ấy.”

Hóa ra người này chỉ biết nướng BBQ, còn nướng không ngon lắm, chẳng trách phải học nấu ăn, ăn nhiều đồ nướng cũng dễ nóng trong.
Xử lý cá xong, Diệc Thanh Thanh cũng nhặt đá xong, hai người một trước một sau trở về.
Bởi vì phải làm cá giúp anh, Diệc Thanh Thanh nghĩ vẫn nên quang minh chính đại thì hơn, dù sao bên khu thanh niên trí thức kết nhóm nấu cơm rất bình thường, như Thang Lan kết nhóm nấu cơm với hai thanh niên trí thức nam mà.
Nếu đi từ cửa sau về, trái lại khiến người ta cảm thấy lén lút.
Vì thế đi con đường ở sân trước, chẳng qua ngày ngả về tây, đang là giờ nấu cơm, không biết sao bên sảnh ngoài không có một bóng người, bình thường vào lúc này có mấy người kết nhóm nấu cơm tụ tập ở bên ngoài mà?
Không hiểu hôm nay bị làm sao vậy.
Đâu biết mới đi qua cửa, thì thấy một đám người đều ở hẻm sau!
Mấy thanh niên trí thức cũ đều chặn ở ngõ nhỏ, đứng quay lưng về bên này.
Nhìn vị trí hình như cách nhà cô gần hơn.
“Cô đi ra cho tôi qua, tôi phải phá phòng của cô ta, khiến cô ta bồi cháu nội của tôi!”
“Thím đừng mơ, có chuyện gì đợi Thanh Thanh về lại nói.”
Diệc Thanh Thanh nhíu mày, xem ra thật sự có liên quan tới nhà cô, cô đẩy người ra:
“Nhường đường một chút!”
Ngô Thúy Hoa kêu gào muốn vào phòng cô, tay còn cầm rìu.
Tiền Lai Lai chắn trước cửa phòng cô, Trần Chí Hòa cũng đang giúp kéo người, không thấy bóng dáng Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long.
“Thím Ngô đang làm gì thế, muốn vào phòng tôi cướp bóc sao?”
Ngô Thúy Hoa nghe thấy giọng nói, bất ngờ quay đầu lại:
“Được lắm, cuối cùng cô cũng trở về, đều tại cô, vì sao cô không cứu Cẩu Đản nhà tôi sớm một chút, rõ ràng là cô cách thằng bé gần nhất. Đồ tim gan xấu xa, Cẩu Đản đáng thương của tôi, cô bồi thường cháu nội cho tôi!”
Sau khi nói xong muốn nắm tóc cô bị Trần Chí Hòa ngăn cản, Vân Cô Viễn cũng đi tới bên cạnh cô bảo vệ cô.
“Đầu óc của thím có vấn đề sao? Nếu hôm nay không phải tôi bẻ cành cây đi kéo người, nói không chừng Cẩu Đản nhà thím cũng xảy ra chuyện, con trai không biết bơi nhà thím cũng sẽ xảy ra chuyện, tôi còn chưa tìm thím đòi lễ cảm ơn đâu, vậy mà thím còn chạy tới nhà tôi nói tôi không cứu sớm chút. Tôi không biết bơi, thấy chuyện này mà nhảy xuống không phải là đi chịu chết ư?” Diệc Thanh Thanh thực sự không hiểu được, chuyện này lại đổ hết lên đầu cô.
“Cô gạt người, Nhị Nha Tử gặp được cô đầu tiên, đám Nhị Lâm Tử đều là thấy cô đột nhiên chạy về phía bờ sông, mới biết là có người rơi xuống nước. Mọi người đều tới bờ sông nhưng không thấy được cô, sau đó cô mới tới, nếu không phải cô kéo dài thời gian Cẩu Đản sẽ không chết. Cháu nội đáng thương của tôi, bà đi cùng cháu thì hơn!” Ngô Thúy Hoa thật sự rất hận, năm đó bà ta chỉ sinh được hai con gái, vất vả lắm mới có được đứa con trai, con trai ra đời vất vả lắm mới có được Cẩu Đản, kết quả cứ chết non như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận