Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 227: Hóa ra là nghĩ cô ngốc

“Các em ngoại trừ câu tôm hùm, còn câu được thứ khác không?” Diệc Thanh Thanh hỏi, cô muốn hỏi thăm xem mình có bỏ lỡ thứ gì không.
Dù sao cách làm của nhiều món ăn rất giống nhau.
“Có đôi khi bọn em bắt được cá chạch, nhưng mà cá chạch đắng, ăn không ngon, nhưng mà nhiều thịt!”
“Khi mùa hè còn có ếch xanh to!”
“Còn có ve sầu, ăn rất ngon!”
Ve sầu thì xin miễn cho kẻ bất tài này, Diệc Thanh Thanh xác định với bọn họ một lát, có lẽ ếch xanh to này là ếch trâu, nhưng mà hiện giờ đã không có, phải đợi sang năm.
Cá chạch thì có thể bắt được.
“Chị biết nấu cá chạch, các em tóm được tới đổi kẹo ăn với chị được không?” Diệc Thanh Thanh đã thành công gia nhập vào trong đám nhóc, nên nói thẳng.
Khi nói những lời này xong, đám trẻ đều ngây ngốc nhìn cô.
“Chị Thanh Thanh, kẹo nhà chị là ăn không hết sao? Thường ngày cũng ít có người ăn cá chạch lắm.” Triệu Tiểu Nha nói.
Nói một lúc lâu hóa ra là nghĩ cô ngốc.
Nhưng mà phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là chiếm tiện nghi, mà cảm thấy cô quá ngốc, nói rõ là đứa bé ngoan!
Nhưng Diệc Thanh Thanh vẫn phải nói rõ vì mình:
“Cá chạch ăn rất ngon, nhưng phải thêm nhiều nguyên liệu vào, còn phải lấy mật đắng ra. Các em không tin thì lần tới tóm được tới tìm chị, các em bỏ cá chạch, chị nấu. Chị lại không ngốc, sao có thể để các em chiếm tiện nghi, ở trong mắt chị dùng kẹo đổi cá chạch với các em rất có lời, đây là giao dịch công bằng!”
Đây là lời nói thật, tuy cô muốn ăn đồ tươi nhưng mà cô không muốn tự mình bắt cá chạch, hơn nữa cho dù cô muốn bắt cũng không bắt được.
Giống như vũng nước nhỏ này, người nào có thể nghĩ tới bên trong có tôm hùm đất?
Cô cũng không biết phải bắt cá chạch ở đâu.
Giống như trên núi có đồ ăn để ăn, cũng may có Lý tiên sinh trong hình thức dạy học kỹ năng săn thú dạy cô, nếu không cô không biết gì.
Hiện thực và tiểu thuyết vẫn có chênh lệch, người khác xuyên qua thì chuyện gì cũng biết, biết trồng trọt, còn nhận biết được các loại rau dại, tới chỗ cô thì cái gì cũng phải học.
Đáng tiếc cô không có kỹ năng câu cá, nếu không cá trong sông cũng không cô đơn như vậy.
Cho nên mình không được, phải tìm người làm thay, có ít kẹo (tiền) thì nên giao cho người khác đi.
Ví dụ như đám nhóc lanh lợi trước mặt mình.
Đám nhóc nghe cô nói thì sửng sốt.
Giao dịch công bằng ư?
Bọn họ đọc ít sách, nhưng nướng cá chạch ăn không ít, đừng lừa bọn họ.
Hổ Oa đã hiểu, quyết định:
“Chúng em bắt một lần tặng cho chị trước, tự chị làm rồi nếm thử đã, nếu thật sự cảm thấy ăn ngon chúng ta lại trao đổi, tránh cho chị hối hận.”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Như vậy là chưa tin cô nói cá chạch ăn ngon!
Còn có đạo đức nghề nghiệp, biết trước cho cô ăn thử đã.
Được rồi, dù sao cô thực sự còn phải nghiên cứu cách nấu đã.
Đợi cô nấu xong, xem cô có khiến đám nhóc thèm hay không!
Ngày mai, muộn nhất ngày mai, cô sẽ khiến đám nhóc này cúi đầu bội phục cô!
“Ngoéo tay trước!” Hổ Oa rất cẩn thận: “Lát nữa chúng em sẽ đi bắt, ngày mai chị lại nói cho bọn em biết còn đổi hay không, không đổi cũng không sao, chúng em vẫn dẫn chị đi chơi, nhưng mà phải cho kẹo!”
Diệc Thanh Thanh rất muốn thảo luận với thím Quế Hoa, nhà bọn họ nuôi đứa nhóc kiểu gì thế, cháu nội nhà bà ấy thật sự khiến người dì tuổi linh hồn 20 như cô thán phục.
Tên nhóc này, thật sự không hổ là có thể làm vương trong đám nhóc, quá thông minh!
Còn biết cho chút ân huệ trước, sau đó lại cò kè mặc cả với cô!
“Chị biết rồi.” Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
Luôn có loại cảm giác không bằng đứa bé.
Thôi, nể mặt cùng nhau câu tôm hùm đất, cô không so đo, tiếp tục nói chuyện chính đi.
“Các em còn có thể lấy được đồ ăn hay không? Ví dụ như quả mâm xôi vàng, mỗi lần chị lên núi đều gặp được, nhưng đều bị hái sạch.” Diệc Thanh Thanh nửa thật nửa giả nói.
Bên ngoài sau núi bị hái sạch là thật, nhưng bên trong vẫn còn một ít.
Chẳng qua chủ yếu là cô không biết mình còn bỏ lỡ thứ tốt gì hay không, từ lúc ăn quả mâm xôi vàng xong, cô gặp quả dại đều thử xem.
“Ha ha, sau núi gần chỗ cây mâm xôi vàng còn có cây khác có thể kết quả, lúc nào kết quả bọn em đều biết, đợi khi bọn chị lên núi đã bị chúng em hái sạch.” Hổ Oa đắc ý nói.
Diệc Thanh Thanh biết mới hỏi bọn họ:
“Lại có thứ gì hiếm lạ có thể mang tới hỏi chị, nếu được chúng ta đổi, nhưng mà không có kẹo, chị sẽ làm món ăn ngon khác, nhân phẩm của chị các em biết đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận