Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 359: Tôi cho cô mượn cái ôm khóc một lát nhé

“Chia thì chia thôi, có cần chúc mừng cô một chút hay không?” Diệc Thanh Thanh nói.
“…” Cảm xúc thương xuân bi thu của Lý Mộng Tuyết lập tức bị Diệc Thanh Thanh làm cho mất sạch: “Cô như vậy thì tôi đau lòng kiểu gì? Tôi đang thất tình đấy!”
“Tôi cho cô mượn cái ôm khóc một lát nhé?” Diệc Thanh Thanh dang tay ra.
Lý Mộng Tuyết: “…”
“Được rồi, tôi không đùa cô nữa.” Diệc Thanh Thanh nói: “Anh ta đối xử với cô khá tốt, nhưng lại làm chuyện khiến cô không chịu đựng được, đó chính là hai người không thích hợp, sớm tách ra sẽ tốt cho cả hai. Dù sao đối tượng là phải ở bên cô cả đời, cẩn thận chọn lựa rất bình thường, không có ai đúng ai sai.”
Lý Mộng Tuyết chính là cảm thấy mình đột nhiên chia tay như vậy, có khả năng thương tổn Trịnh Hiểu Long, trong lòng có chút áy náy:
“Haizz, bây giờ tôi cảm thấy cô nói rất đúng, yêu đương không thể quá qua loa, vẫn nên xem xét nhiều hơn, nếu không thực sự chia tay sẽ rất khó chịu, luôn cảm thấy mình rất xấu xa. Nếu là lúc trước tìm hiểu nhiều một chút lại quyết định có ở bên nhau hay không, đã không có những chuyện này.”
“Cô đừng chuyện gì cũng ôm hết về mình, chuyện có vợ sắp cưới là anh ta không nói trước, trách nhiệm là ở anh ta, đổi lại là người nào cũng không chịu nổi loại giấu giếm đó.”
Cô ấy là nữ chính mang theo bàn tay vàng siêu thị xuyên từ hiện đại tới, không đáng chọn một người đàn ông như thế.
“Haizz!” Lý Mộng Tuyết tiếp tục thở dài.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Lúc này cô mới suy nghĩ cẩn thận, Lý Mộng Tuyết chỉ là nói chia tay xong thoáng có chút không đành lòng như vậy, đến chỗ mình tìm kiếm an ủi.
Dù sao lúc này tâm tư của Lý Mộng Tuyết rối rắm đến mức cuốn sách màu vàng cũng lười viết.
Cô ấy có thể quyết đoán chia tay như vậy, còn có thể không nghĩ rõ những đạo lý lớn đó sao?
Đây là nhàn rỗi quá suy nghĩ vớ vẩn, Diệc Thanh Thanh chỉ vào giường chỗ tay cô ấy nói:
“Đồng chí Lý Mộng Tuyết, nhìn giường trước mặt cô xem, đã sắp bị cô lau tróc da, cẩn thận tôi bắt cô bồi thường đấy!”
Lý Mộng Tuyết thấy giường trước mặt mình sáng bóng thì cãi: “Đâu có, cô xem tôi lau sáng như vậy!”
“Nhưng mà chúng ta đang lau bụi, không phải đang đánh bóng! Đừng lề mề nữa, nhanh làm xong đi còn giúp Linh Linh. Còn cả căn phòng ở giữa kia nữa, hôm nay xếp ngói lại sẽ không còn vấn đề gì nữa, đến lúc đó không cần quét dọn sao?” Diệc Thanh Thanh thúc giục.
Cô quyết định làm người vô tình, khiến Lý Mộng Tuyết không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó.
Lý Mộng Tuyết bị chỉ huy lau chỗ này quét chỗ kia, tuy lần nào cũng phải đấu võ mồm, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn làm việc.
Một lúc lâu sau, mới đột nhiên phát hiện việc trong căn phòng này sao toàn cô ấy làm như vậy?
Cô ấy quay đầu thấy Diệc Thanh Thanh đã một lúc lâu không di chuyển.
“Cô cô cô lười biếng!”
“Mong gọi tôi là đồng chí, nhanh lên, lại lười biếng tôi đánh mông!” Diệc Thanh Thanh uy hiếp.
“…” Lý Mộng Tuyết ném bốp chổi xuống đất: “Hôm nay tôi phải từ nông nô xoay người thành ca xướng!”
“???” Diệc Thanh Thanh nhìn sức lao động miễn phí tạo phản quả quyết lựa chọn chạy trốn.
Chạy đến phòng Vương Linh Linh, vẫn không tránh được ma trảo của Lý Mộng Tuyết.
Mọi người đều là đối thủ cũ nắm giữ được nhược điểm trên người đối phương, hơn nữa Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh ở bên cạnh giúp đỡ, Diệc Thanh Thanh chỉ có thể im lặng thừa nhận, cười đến thở hổn hển.
Người bị gãi ngứa đang cười, người cào ngứa cũng đang cười, người ở bên cạnh giúp đỡ cũng cười vui vẻ.
“Tôi đã nói luôn cảm thấy thiếu gì đó, lúc này tôi mới tìm được cảm giác về quê.” Vương Linh Linh hài lòng nói.
Diệc Thanh Thanh chỉ có thể im lặng an ủi bản thân nhỏ yếu đáng thương còn bất lực, tốt xấu gì cũng được sức lao động miễn phí, phòng ở của mình xem như quét dọn sạch sẽ.
Cô vì khiến chị em tốt vui vẻ thực sự trả giá quá nhiều quá nhiều.
Cũng may Lý Mộng Tuyết không có đào hoa nát khác, nếu không cô sẽ bỏ gánh không làm!
Trần Như Như đứng ở cửa nhìn bọn họ đùa giỡn, đó là dáng vẻ vui cười tùy ý mà cô ta chưa từng trải qua.
Mỗi lần cô ta nhìn thấy anh Trịnh đều sẽ cười, nhưng cô ta biết tươi cười đó không giống với bề ngoài.
Trịnh Hiểu Long ở sau cửa một mình phát ngốc, tiêu hóa chuyện mình bị chia tay nghe thấy tiếng cười của Lý Mộng Tuyết, thì nắm chặt tay:
“Hóa ra chỉ có mình anh là người đau lòng! Lý Mộng Tuyết, sao em có thể nhẫn tâm như vậy!”
Hóa ra bị từ chối là loại cảm giác này, cả người giống như bị tưới chậu nước lạnh, lạnh từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận