Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 503: Đau khổ của người học dốt

Còn có chợ đen ở Đế Đô cũng nên lưu lại truyền thuyết về Lý Mộng Tuyết này!
Lại không nỗ lực chợ đen sẽ không còn, sắp cải cách mở ra rồi.
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy thế thì buồn cười, học kỳ này Lý Mộng Tuyết vì chăm chỉ học tập, giữ được mặt mũi của người xuyên qua, tiền cũng không đi kiếm.
Lúc này thi xong nghỉ hè, mới chân chính khoan khoái, không phải là nên vui mừng sao?
“Mộng Tuyết, thi xong rồi cũng không thể thả lỏng, nghỉ hè này có rất nhiều người ở lại trường học, ít người về nhà, không tin hai ngày nữa cô tới thư viện nhìn xem, tuyệt đối sẽ chật ních. Cô không chăm chỉ học tập, chỉ sợ học kỳ sau sẽ thụt lùi nhiều, hơn nữa giáo viên chuyên ngành của các cô không cho các cô tên sách ngoài giáo trình ư? Giáo viên của chúng tôi cho chúng tôi siêu nhiều, nghỉ hè vừa phải đọc hết đống đấy ấy!”
Tiền Lai Lai vỗ bả vai Lý Mộng Tuyết, cô ấy không thể nhìn chị em tôt suy sút như vậy, cần phải nhắc nhở cô ấy.
“Sách ngoài giáo trình không phải là đề cử đọc à, có cần không đọc không?” Lý Mộng Tuyết không dám tin, sao lại có người thực sự đọc hết những cuốn sách giáo viên đề cử được?
“Nhưng mà mọi người đọc cô không đọc, tri thức cô học được sẽ ít hơn những người khác, chẳng lẽ cô muốn lạc hậu hơn người ta ư?” Tiền Lai Lai nói.
“…” Lý Mộng Tuyết khóc không ra nước mắt: “Tôi, không, muốn.”
Mấy chữ như nặn từ kẽ răng ra, kiêu ngạo của người xuyên qua không cho phép cô ấy sa đọa.
Nghỉ hè vui sướng đột nhiên ảm đạm không có ánh sáng.
“Ai da, nghỉ hè đúng là tốt, đến lúc đó có thể cùng A Viễn nhà tôi đi dạo Hương Sơn, đến Trường Thành.” Diệc Thanh Thanh hơi xấu xa nói.
“Chẳng lẽ sách học y của các cô không dày hơn chúng tôi? Còn có thời gian đi ra ngoài chơi ư?” Lý Mộng Tuyết bày tỏ, cho dù cô ấy bị kéo hỏng, cũng phải kéo chị em cùng gặp mưa.
“Những cuốn sách đề cử, học kỳ này chúng tôi cơ bản đều đọc hết, còn vượt xa yêu cầu.” Diệc Thanh Thanh nhịn cười nói: “Đúng không, A Viễn?”
“Ừm, đã đọc hết.” Vân Cô Viễn lập tức chống lưng cho đối tượng của mình, nhìn cô đùa giỡn chị em tốt.
“…” Ánh mắt của Lý Mộng Tuyết u oán: “Tôi cảm thấy từ hôm nay trở đi, phải chán ghét người đầu óc tốt!”
“Ha ha!” Diệc Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, cười xong lại giả vờ sầu bi nói: “Haizz, đồng chí Đại Kim Hoa chán ghét tôi, bữa cơm tối nay e rằng…”
“Bữa cơm tối nay đã nói là cô làm đầu bếp chính, cô không được quỵt nợ!” Lý Mộng Tuyết vội vàng đoạt đáp lời, kỳ nghỉ hè tốt đẹp của cô ấy bị đống sách làm cho suy sụp, bữa ăn ngon cuối cùng này không thể ngâm nước nóng.
“Nhưng không phải cô chán ghét tôi sao?”
“Ai chán ghét cô chứ, tôi chán ghét là người nào đó, chú ý, là người nào đó đầu óc tốt, sao bao gồm cô chứ? Tôi thích cô còn không kịp nữa là!”
Lý Mộng Tuyết quả quyết nuốt lời, không khom lưng vì năm đấu gạo, nhưng bày trước mặt đâu chỉ là năm đấu gạo!
“Ha ha ha.” Diệc Thanh Thanh cười đến đau bụng, Lý Mộng Tuyết là kẻ dở hơi chủng loại gì thế!
Tới nhà Lý Mộng Tuyết, mọi người phân chia nhau làm việc, bận đến khí thế ngất trời.
Vân Cô Viễn dẫn theo đồng chí nam sửa mái ngói và cửa sổ, đồng chí nữ thì quét dọn lau bụi trong phòng, nhổ cỏ trong sân.
“Ba năm trước, khi chúng ta mới tới khu thanh niên trí thức cũng dọn dẹp chỗ ở, nhìn căn phòng tồi tàn dần tràn ngập hơi thở cuộc sống, cảm giác đó quá có thành tựu, hiện giờ nghĩ lại còn có chút hoài niệm! Không biết chúng ta rời đi, căn phòng được sửa sang lại sau này tiện nghi cho ai.”
Tiền Lai Lai nhìn mọi người bận việc, bỗng nhiên cảm khái.
“Hiện giờ không có thanh niên trí thức xuống nông thôn, người ở nông thôn cũng chậm rãi trở về thành phố, căn phòng nhỏ như nhà tù ở khu thanh niên trí thức không có ai ở, chưa tới một năm sẽ tồi tàn giống như lúc trước chúng ta mới tới, người nào cũng không được tiện nghi.” Lý Mộng Tuyết nói.
Cô ấy chỉ hoài niệm những ngày tháng mọi người tụ tập ở bên nhau, không có chút hoài niệm nào đối với căn phòng lấy ánh sáng không tốt, hôi hám vĩnh viễn quét dọn đều không sạch sẽ.
“Tôi chỉ luyến tiếc căn phòng nhỏ mình tự tay bố trí xử lý mà!” Tiền Lai Lai lại nói: “Vốn dĩ thấy cô mua căn nhà này, tôi cũng muốn tiết kiệm tiền mua nhà, tuy không mua được căn nhà to như vậy, tích cóp một chút mua căn bé cũng được, căn nhà nhỏ như khi ở khu thanh niên trí thức cũng được. Nhưng mà tiền đều tiêu vào mua nhà như vậy, nghĩ một lát lại cảm thấy không đáng giá, còn không bằng đợi tốt nghiệp đi làm, đơn vị phân nhà ở rồi nói.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận