Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 587: Con rể tương lai

Hơn nữa gia đình có thể dưỡng ra cô gái tốt như em, nhất định cũng rất tốt, anh không khẩn trương chút nào.”
“Tuy là nói như vậy…” Diệc Thanh Thanh chỉ sách trong tay anh: “Có lẽ đổi phương hướng của sách, có thể đọc dễ dàng hơn một chút?”
Cảm ơn ngôn ngữ nghệ thuật học được từ bạn cùng phòng đáng yêu Chu Hồng!
Vân Cô Viễn tập trung nhìn vào, tai lập tức đỏ bừng lên, im lặng khép sách vào: “Sách này không hay lắm, vẫn nên tâm sự với em thì hơn! Em lại kể cho anh nghe một chút về người nhà em đi.”
Diệc Thanh Thanh cố gắng lắm mới không cười ra, làm bộ không thấy đồng chí Vân mất mặt.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên tiểu đồng chí đi gặp cha vợ à? Khẩn trương quá bình thường, lúc trước chú đến nhà vợ chú lần đầu tiên, đều không nói được câu hoàn chỉnh nào. Nhưng mà cha vợ chú nói, càng là khẩn trương càng nói lên chú coi trọng con gái ông ấy, không nói hai lời hứa con gái cho chú! Dựa vào ánh mắt của chú, lần này cháu đi nhất định sẽ thành công!”
Một chú ngồi đối diện bọn họ, giọng nói có chút khẩu âm đất Thục cười nói.
“Phụt ha ha!”
Diệc Thanh Thanh vất vả lắm mới nhịn được cười, lập tức bị lời nói của chú đối diện phá hỏng, ôm bụng cười không dừng lại được:
“Ha ha, A Viễn, chú nói rất đúng, chính là lý lẽ này!”
Vân Cô Viễn đỏ mặt nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Cười chậm một chút, cười nhanh quá không tốt!”
“Ánh mắt của cô bé này không tệ đâu, tiểu đồng chí này vừa nhìn là biết người thương vợ!” Chú khen ngợi.
“Đương nhiên, ánh mắt của cháu tốt lắm!” Diệc Thanh Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Ha ha ha!” Tiếng cười to của chú rất vang dội, người trong khoang xe đều không nhịn được nhìn thoáng qua bên này.
Diệc Thanh Thanh vui vẻ trò chuyện với chú này.
Vân Cô Viễn cười bất đắc dĩ nhìn cô nói chuyện với người ta.
Mấy tiếng trôi qua, xe lửa đến trạm huyện Nam Bình, Diệc Thanh Thanh còn chưa đã thèm tạm biệt chú mới quen trên xe:
“Chúng cháu sắp xuống xe, chúng ta giang hồ có duyên sẽ gặp lại!”
“Hai cháu nhiều hành lý như vậy, có thể mang xuống được không? Chú giúp hai đứa bưng một ít!”
“Không cần không cần ạ, cháu và A Viễn đều rất khỏe, có thể khiêng hết được!” Diệc Thanh Thanh xua tay từ chối, một mình Vân Cô Viễn xách mấy túi to lên, chỉ đợi cô đuổi kịp.
Trong đống này có đặc sản cô mua ở Đế Đô còn có Hải Thị, phần lớn là đồ ăn.
Xách theo đúng là nặng, nhưng đối với Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh mà nói đều rất nhẹ nhàng.
“Em xách giúp anh hai túi đi!” Diệc Thanh Thanh tay không, thấy anh xách nhiều như vậy muốn chia sẻ một chút.
Vân Cô Viễn lắc đầu: “Anh biết thực lực của em, thường ngày thì thôi, hôm nay không được, em phải cho anh cơ hội biểu hiện trước mặt bác trai và bác gái chứ.”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Hình như có chút đạo lý, đều đã hai ba năm, mẹ già cô vẫn không nhớ được sự thật con gái bà ấy là đại lực sĩ, cho rằng cô vẫn còn là cô gái nhỏ được trong nhà nuông chiều không biết gì!
Thực sự nhìn thấy cô xách đồ, e rằng sẽ sợ cô mệt muốn chết.
Mẹ cô siêu cấp yêu cô, chuyện này Diệc Thanh Thanh chưa từng hoài nghi, nhưng không bao lâu sau cô lập tức phát hiện, còn có một tiền đề, đó là trước khi nhìn thấy con rể tương lai đẹp trai.
Diệc Thanh Thanh xuống xe không bao lâu, thì thấy được bóng dáng người nhà kiễng chân nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm cô khắp nơi.
Cô kéo Vân Cô Viễn đi qua đám người, đi đến trước mặt bọn họ mới chào: “Cha! Mẹ! Anh trai! Chị dâu!”
“Ai da! Sinh viên nhà chúng ta trở về rồi à!” Triệu Hương Lan vừa nghe thấy giọng nói, thì biết là con gái ruột của bà ấy, quay đầu lập tức muốn ôm cô vào lòng ôm hôn một lát, khi dang tay ra liếc mắt nhìn thấy người bên cạnh cô thì dừng lại.
“Bác trai, bác gái, anh trai, chị dâu, em là Vân Cô Viễn đối tượng của Thanh Thanh, mọi người gọi cháu là Tiểu Vân được rồi.” Vân Cô Viễn đặt đồ lên đất, bắt tay với Diệc Kiến Thiết và Diệc Chí Cương, lại gật đầu thăm hỏi Triệu Hương Lan và Tô Thải, trên gương mặt lạnh như băng còn có chút nhiệt tình và tươi cười lấy lòng.
Triệu Hương Lan vốn muốn ôm hôn con gái, tay đã chạm lên cánh tay Vân Cô Viễn, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó hài lòng vỗ cánh tay của anh:
“Tiểu Vân à! Chuyện cháu là đối tượng với Thanh Thanh nhà bác, bác gái làm chủ đồng ý trước.”
“Khụ khụ.” Cha Diệc thường ngày dễ nói chuyện nhất mặt đen như than, khụ mạnh hai tiếng bày tỏ bất mãn của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận