Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 788: Về trường học cũ

Nhà chính cho hai vợ chồng già ở, sương phòng đông tây cô và chị dâu mỗi người một bên.
Bên cửa hàng đồ kho chỉ cần thu dọn đồ trong quán đồ kho lúc trước vào, thêm một số món kho mới, lại làm một tấm bảng là được.
Những chuyện này đều không cần Diệc Thanh Thanh, cô chỉ tốn mấy phút, viết một tấm biển to cho chị dâu cầm đi tìm thợ mộc làm biển.
Khi người trong nhà bận rộn chuyện cửa hàng đồ kho, cô một mình trở về trường cấp 3 huyện Nam Bình một chuyến.
“Cháu tìm ai?” Ông bác bảo vệ ở cửa ngăn cản cô.
“Cháu là học sinh tốt nghiệp trường này, hiện giờ học đại học Đế Đô, khi ăn tết trở về muốn thăm các thầy cô, cảm ơn bọn họ đã dạy dỗ cháu.” Diệc Thanh Thanh lấy một bọc giấy dầu nhỏ trong rổ ra, đưa cho bảo vệ ở cửa: “Đây là hạt dưa tự cháu xào, bác cho cháu đi vào đi!”
Thời buổi này không có người nào làm càn ở trường học, bảo vệ ở cửa nhìn rổ trong tay cô một lát, nhìn thật sự đi cảm ơn thầy cô, nên cho cô vào.
Diệc Thanh Thanh đi thẳng tới văn phòng, gõ cửa: “Báo cáo!”
Lúc này đang là lúc nghỉ giữa tiết, các giáo viên cơ bản đều ở trong văn phòng, nên cùng nhìn qua.
Loan Bình cũng ở văn phòng, ngồi còn cách cửa rất gần, nhìn thấy cô thì cảm thấy hơi quen mắt, nhưng chắc chắn không quen biết:
“Em tìm ai?”
Diệc Thanh Thanh tốt nghiệp đã nhiều năm, lúc trước thầy Loan cũng không dạy cô, không quen biết cô là bình thường.
Nhưng mà cô vẫn luôn học thầy Loan ở trong hình thức dạy học kỹ năng thi đại học, có thể nói cô thi đỗ đại học Đế Đô, có một nửa là ở hình thức dạy học kỹ năng, công lao của các thầy cô trong trường cấp 3 huyện.
Cô cười tự giới thiệu:
“Thầy Loan, em là Diệc Thanh Thanh, tốt nghiệp năm 74, hiện giờ đi học ở đại học Đế Đô, trở về thăm các thầy cô, đây là đồ ăn vặt em tự tay làm, các thầy cô nếm thử xem.”
Diệc Thanh Thanh tặng mỗi thầy cô một túi.
Có giáo viên vừa nghe thấy tên cô, lập tức nghĩ tới:
“Sau khi em tốt nghiệp thì xuống nông thôn đúng không, thi đỗ đại học Đế Đô ư? Tốt tốt quá! Thật sự tốt quá!”
“Ha ha, đều là các thầy cô dạy dỗ tốt!” Diệc Thanh Thanh ngượng ngùng nói.
Có giáo viên lấy cô làm tấm gương với học sinh vừa vặn ở văn phòng:
“Nhìn đàn chị của các em xem, cũng học trường cấp 3 huyện chúng ta, đều thi đỗ đại học Đế Đô!”
Các giáo viên ở văn phòng đều rất vui, học sinh mà bọn họ dạy có tiền đồ còn có thể nhớ rõ thầy cô, biết trở về thăm, loại cảm giác thỏa mãn này không gì so sánh được.
Các thầy cô đều quan tâm cuộc sống mấy năm nay của cô, còn hỏi tình hình học tập ở đại học Đế Đô, Diệc Thanh Thanh đều trả lời hết.
Đương nhiên nói tới sao lúc trước cô đội sổ trong lớp xuống nông thôn mấy năm còn thi đỗ đại học Đế Đô, còn hàng năm duy trì đứng đầu chuyên ngành.
Đương nhiên là cô giấu giếm chuyện hệ thống, nhấn mạnh nói mình chưa bao giờ từ bỏ việc học tập, nhấn mạnh quá trình nỗ lực của mình.
Ngày này, mỗi lớp ở trường cấp 3 huyện đều bị giáo viên bắt nghe về một đàn chị ở dưới hoàn cảnh gian khổ vẫn chăm chỉ học tập thay đổi nhân sinh, thi đỗ trường đại học top đầu cả nước.
Hiện giờ học sinh đều noi theo tấm gương giáo dục, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng trở thành tấm gương học sinh cấp 3 huyện bội phục.
Nhưng mà lúc này, Diệc Thanh Thanh còn chưa biết hôm nay mình tới thăm hỏi lại tạo ra kết quả như thế.
Cô còn đang nói chuyện với các thầy cô chưa có tiết.
“Các vị thầy cô, hôm nay em ngoại trừ tới thăm mọi người, còn muốn nhờ các thầy cô giúp em một việc!” Diệc Thanh Thanh giải đáp các câu hỏi của các thầy cô hỏi mình xong, thì nhắc tới mục đích khác cô tới hôm nay.
“Gấp cái gì? Em nói xem, có thể giúp bọn thầy sẽ giúp!” Loan Bình nói.
Tuy ông ấy không dạy đứa nhỏ này, nhưng mà cũng da mặt day cho rằng đây là môn sinh khiến ông ấy đắc ý, dù sao cô cũng coi mình là thầy, tặng túi đồ ăn vặt cho mình!
“Đúng vậy đúng vậy.” Giáo viên khác cũng mở miệng đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận