Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 709: Hai kinh ngạc vui mừng

Năm nay Diệc Thanh Thanh nói chuyện với mấy thầy cô, báo cáo thành tích học tập bình tĩnh hơn nhiều.
Hiện giờ đa số kỹ năng đều tiến vào giai đoạn ổn định, tiến bộ chắc chắn không nhiều như trước.
Nhưng mà năm trước các thầy cô đều báo mộng bảo cô đừng có quá nhiều áp lực, đừng học tập căng thẳng, cô còn trẻ, có thể từ từ, cô nguyện ý học các thầy cô đã rất vui, rõ ràng là các thầy cô đều hài lòng với thái độ học tập của cô.
Yêu cầu của các thầy cô đối với cô không cao như vậy, cho nên cô cũng an tâm hơn, sắp xếp học tập không khác năm ngoái lắm.
Cô cũng không từ bỏ học tập, vẫn tự giác khiến các thầy cô hài lòng.
Thầy cô, ông bà nội ông bà ngoại, cha A Viễn, linh hồn anh hùng nhân dân, âm sai qua đường, cô hồn dã quỷ, cuối cùng còn đốt mua giấy vàng ở hẻm Âm Thủy.
Diệc Thanh Thanh đốt theo thứ tự xong, đã mấy tiếng trôi qua.
Nhưng mà vì hôm nay ăn cơm sớm, bắt đầu cũng sớm, khi kết thúc chỉ mới hơn 10 giờ.
Thực ra Diệc Thanh Thanh vẫn luôn chú ý thời gian, cố ý muốn kết thúc sớm một chút.
Hai người tay nắm tay, rời khỏi góc sân Đông Bắc, ngay cả đèn pin cũng không bật lên, nhưng mà Diệc Thanh Thanh ăn minh mục hoàn, cũng có thể thấy rõ mọi vật trong bóng tối.
Hơn nữa hôm nay là mười lăm, ánh trăng vừa tròn vừa to, cũng không tối lắm.
Xuyên qua hành lang, khi sắp đến bên ngoài phòng ngủ của Vân Cô Viễn, Diệc Thanh Thanh đột nhiên dừng bước lại:
“A Viễn, còn chưa nói với anh chúc mừng sinh nhật! Đúng rồi, còn có quà!”
Cô giống như vừa mới nhớ ra, trong tay xuất hiện một chồng quần áo, sắp xếp chỉnh tề, tổng cộng hai bộ.
“A Viễn, sinh nhật vui vẻ! Em làm hai bộ quần áo mới cho anh, bộ bên trên là kiểu áo Tôn Trung Sơn, hiện giờ thời tiết còn hơi nóng, đợi mát mẻ có thể mặc, em cảm thấy anh mặc vào chắc chắn rất đẹp! Còn có một bộ, là trước đây em thường thấy đồng chí nam mặc áo dài, tuy hiện giờ mặc ra ngoài không quá thích hợp, nhưng mà mặc ở nhà sẽ rất thoải mái, em cảm thấy rất phù hợp với khí chất và công việc của anh…”
Diệc Thanh Thanh tỉ mỉ giới thiệu cho anh một lần.
Vân Cô Viễn nghe vô cùng nghiêm túc, nhận lấy quần áo, tràn ngập yêu thích sờ một lát:
“Vất vả cho em rồi, anh rất thích.”
Diệc Thanh Thanh nháy mắt, đôi mắt sáng lấp lánh ở trong bóng tối: “Vậy nếu em vất vả như thế, anh có thể đồng ý với em một yêu cầu không?”
“Được.” Vân Cô Viễn trả lời.
“Anh…” Diệc Thanh Thanh vừa mới nói mở đầu, mới ý thức được vậy mà anh đồng ý nhanh như vậy: “Anh đều không hỏi em là yêu cầu gì sao? Đồng ý nhanh như vậy, khiến em không có cảm giác thành tựu gì!”
Hiếm khi Vân Cô Viễn cười to: “Vậy em nói cho anh nghe xem là yêu cầu gì, anh suy nghĩ một lát xem có đồng ý hay không.”
“Vậy thì không được, anh mới đồng ý rồi mà, không được đổi ý.” Diệc Thanh Thanh không nói lý nói: “Em cảm thấy ánh trăng hôm nay thật đẹp, lúc này tế bái xong cũng không buồn ngủ, muốn nói tối nay chúng ta có thể ở sân hóng mát, tâm sự, lại ăn bữa khuya hay không, tránh cho cô phụ cảnh sắc đẹp như thế.”
“Chuyện này có gì không thể.” Vân Cô Viễn còn ước gì ấy, cho dù hôm nay không có chút ánh trăng, anh đều nguyện ý hóng gió với cô.
“Vậy anh có thể thay bộ này mặc tối nay hay không? Nếu anh đồng ý mà nói, em lại cho anh hai kinh ngạc vui mừng.” Diệc Thanh Thanh lại nói.
“Được.” Trong mắt Vân Cô Viễn tràn ngập dịu dàng: “Nhưng mà trên người anh có mồ hôi, cần phải tắm rửa trước mới mặc, em đợi anh một lát.”
Trong lòng Diệc Thanh Thanh vui vẻ: “được, vậy em đi chuẩn bị đồ ăn khuya lát nữa ăn.”
Vân Cô Viễn gật đầu: “Lấy ít đồ ăn sẵn là được, đừng quá lao lực, ngày hôm nay em cũng mệt mỏi rồi.”
“Em biết rồi, anh mau đi tắm đi!” Diệc Thanh Thanh vội vàng đẩy mạnh anh vào phòng ngủ, còn vô cùng tri kỷ đóng cửa lại giúp anh.
Cửa đóng lại, Diệc Thanh Thanh chạy nhanh đi, trở lại phòng ngủ của mình, khóa cửa lại, sau đó thành thạo cởi sạch mình, vào phòng rửa mặt.
Vừa định chuẩn bị mở vòi hoa sen, bỗng nhiên nhìn bức tường một lát, nhớ tới trước đây có đôi khi sẽ nghe thấy âm thanh nước chảy trong vòi nước bên kia, cô tạm thời đổi chủ ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận