Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 252: Không mệt

Nhà ăn trở nên ầm ĩ hơn, mỗi người mở miệng đều nói về mì hoặc là nói “thanh niên trí thức Tiểu Diệc”, Diệc Thanh Thanh nghe đầu ong ong, ý cười trên mặt chưa từng mất đi.
Có người nào không thích được người ta khen?
Đặc biệt là cảm giác cô trả giá lao động xong, thành quả được người ta tán thành, không phải tốt bình thường.
Ngay cả đại đội trưởng, trưởng thôn và cán sự Trần từ công xã xuống ăn mì cũng khen tâm tư của Diệc Thanh Thanh xảo diệu, dùng lương thực bình thường làm ra cảm giác không giống nhau.
Hổ Oa trong đội dẫn đầu đám nhóc và đám thanh niên trí thức xếp hàng bên chỗ Diệc Thanh Thanh.
Đám Hổ oa là coi Diệc Thanh Thanh thành người một nhà, chuyện múc cơm đua nhân khí này cần ủng hộ người nhà.
Còn bà nội cũng là người múc cơm, Hổ Oa cho rằng bà nội mình đã mạnh đến mức không cần cậu bé như hạt đậu là mình ủng hộ.
Đám thanh niên trí thức cũ thì cảm thấy so với người khác, Diệc Thanh Thanh có quan hệ gần hơn với bọn họ, không nói tới việc cho bọn họ chút ưu đãi, ít nhất sẽ không hố bọn họ.
Trước đây khi trong đội mở nhà ăn tập thể, nếu xếp hàng bên đội chị em Tôn Lai Đệ, sẽ luôn múc ít hơn những người khác, còn không phải là thấy bọn họ không nơi nương tựa trong đội, mới bắt nạt sao.
Trên thực tế là múc ít một chút, cuối cùng đều vào hết túi của mình.
Đám Lý Mộng Tuyết thì càng khỏi phải nói, cần thiết ủng hộ Diệc Thanh Thanh.
Đợi tới trước mặt, ba bọn họ đứng song song trước nồi, ba bát con đưa tới.
“Thanh Thanh cô quá tuyệt vời! Mọi người đều đang khen ngợi cô!”
“Đây là trình độ của bốn đóa Kim Hoa chúng ta!”
“Lại có thể ăn mì do Thanh Thanh làm!”
Diệc Thanh Thanh cười tủm tỉm múc mì cho bọn họ, cô thiết diện vô tư không vì có quan hệ tốt với bọn họ mà múc nhiều hơn chút.
Đương nhiên là các hương thân cũng biết mấy bọn họ quan hệ tốt, vì quan hệ tốt mà có mấy đôi mắt đều nhìn động tác của Diệc Thanh Thanh!
Muốn nhìn xem Diệc Thanh Thanh có thể làm việc không thiên vị hay không!
Đặc biệt là chị em Tôn Lai Đệ và người nhà chồng bọn họ.
Mọi người nghiêng về một phía khen ngợi khiến bọn họ không dám đâm chọc rõ ràng, đang định nắm lấy sai sót của Diệc Thanh Thanh!
Đáng tiếc Diệc Thanh Thanh không múc nhiều hơn cho bạn tốt của mình như bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ tiếc hận rời mắt.
“Thanh Thanh, chúng tôi đợi cô ở bên ngoài, bận xong thì cùng nhau trở về!” Đám Lý Mộng Tuyết cũng không muốn Diệc Thanh Thanh thiên vị múc nhiều cho bọn họ trước mặt mọi người.
“Được.” Diệc Thanh Thanh nói.
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa ở phía sau lấy đồ ăn xong, cũng đi theo đám Lý Mộng Tuyết ra ngoài.
Vân Cô Viễn xếp phía sau mấy người nói: “Vất vả rồi, có mệt không?”
“Không mệt!” Trong lòng Diệc Thanh Thanh ấm áp, chỉ có anh quan tâm mình có mệt mỏi hay không trước tiên.
Bốn người cùng múc cơm, tốc độ cũng rất nhanh, không lâu sau trong nồi đã thấy đáy, tất cả mọi người múc xong trong nồi còn dư lại ít nước lèo.
“Còn có ít nước lèo ai muốn?” Thím Quế Hoa thét to một tiếng.
Lúc này còn chưa đi, còn không phải là đợi ít canh thừa sao?
Nghe thấy tiếng gọi lập tức chạy tới, chỉ một lát sau bốn đáy nồi đã sạch sẽ như được liếm sạch.
Sau khi rửa nồi xong, mấy bọn họ cũng có thể tan làm.
“Thím Quế Hoa, thím Đông Mai, cháu đi trước đây ạ, đám Mộng Tuyết còn đang đợi cháu!” Diệc Thanh Thanh làm việc xong, nói một tiếng với bọn họ rồi bưng bát của mình đi ra ngoài.
Lý Mộng Tuyết ngồi xổm ở bên ngoài nhà ăn tập thể hút mì, khi Diệc Thanh Thanh đi ra bọn họ đã ăn gần xong.
Lý Mộng Tuyết còn nói, mì này khiến người ta kinh ngạc, ăn ngon hơn cô ấy nghĩ nhiều!
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa cũng nói, ăn ngon thì ăn ngon, nhưng mà hơi ít, bụng cảm thấy không no.
“Không có biện pháp, trong đội chỉ cho ít lương thực như thế, hôm nay là nhiều rồi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Thực ra phương pháp múc cơm này là chiếu cố người trong thôn, bởi vì bọn họ về nhà đều chia cho trai tráng lao động trong nhà, nhưng bên khu thanh niên trí thức thì không.
Nữ đồng chí vừa vặn, nam đồng chí thì hơi ít chút.
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa ăn không đủ no, vậy có lẽ Vân Cô Viễn cũng không khá hơn chỗ nào.
Diệc Thanh Thanh nghĩ tới ngày mai mình cũng mang bát to hơn, múc nhiều mình cũng ăn không hết, nhưng mà có thể cho anh, tránh cho anh làm mệt cơ thể.
Lúc này cô bưng bát nhỏ khiến các hương thân còn chưa đi thấy được, cảm thấy cô thành thật đến mức hơi ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận