Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 72: Trạm phế phẩm

Lúc này tới cấp 5 thì ở cấp độ có thể trở về với thiên nhiên, khôi phục hương vị ban đầu của nguyên liệu và mở một cửa hàng để thu hút những người sành ăn.
Trình độ này đã đạt tới đỉnh cao trong kỹ năng nấu nướng của Diệc Thanh Thanh, nhưng cô không biết sau này còn có cảnh giới gì.
Đáng vui mừng chính là, cô sắp được đầu bếp giỏi như vậy tay cầm tay chỉ dẫn.
Như vậy sau này không cần mượn tay người khác, Diệc Thanh Thanh cô cũng có thể tự mình chiếu cố dạ dày của mình thật tốt.
Cũng chính vì chuyện này, lúc này tâm trạng của Diệc Thanh Thanh rất tốt, ăn mì trên mặt đều là ý cười.
Bên Vân Cô Viễn khí áp càng ngày càng thấp, nhưng có mấy phần bất đắc dĩ.
Sáu bọn họ năm người có xe đạp, Tiền Lai Lai là người duy nhất không có xe đạp cũng cảm thấy không thích hợp.
Cô ấy không muốn để người ta chở mình nhiều lần như vậy, cũng không muốn vì không có phương tiện mà xa cách với bọn họ, trái lo phải nghĩ vẫn nghiến răng móc 100 tệ ra, sau khi ra khỏi Tiệm Cơm Quốc Doanh thì đưa cho Vân Cô Viễn:
“Đồng chí Vân, hôm nay có thể làm một chiếc xe đạp giúp tôi không?”
Vân Cô Viễn gật đầu: “Hôm nay vẫn còn sớm, bây giờ đến trạm phế phẩm có thể làm một chiếc xe cho cô.”
“Không bằng cùng đến trạm phế phẩm xem đi?” Diệc Thanh Thanh nói, bên thành nam cô còn chưa đi qua đâu, có thể xem bên đó còn địa điểm đánh dấu không.
Lý Mộng Tuyết cũng nói: “Tôi cũng đi.”
Theo truyền thuyết niên đại này, có khả năng còn nhặt được đồ cổ ở trạm phế phẩm, cô ấy muốn đi xem.
“Vậy mọi người đi cùng nhau đi.” Trịnh Hiểu Long nói.
Vì thế sáu người đạp xe tới thành nam, trên ghế sau của Diệc Thanh Thanh có hành lý, cho nên Tiền Lai Lai đi cùng Lý Mộng Tuyết.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Thiết Lĩnh, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu hay không?]
Trạm phế phẩm thật sự có điểm đánh dấu, hiện giờ Diệc Thanh Thanh còn thừa 6 điểm, cô do dự một lát vẫn đánh dấu.
Bởi vì cô chưa từng đánh dấu ở nơi như vậy, có thể thử một lần.
Dù sao hiện giờ cô vẫn chưa hiểu hết quy tắc của hệ thống đánh dấu, có rất nhiều thứ còn cần thử.
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Thiết Lĩnh, nhận được một chiếc giường bạt bộ bằng gỗ hoa lê.]
Diệc Thanh Thanh thật sự không nghĩ tới, vậy mà đánh dấu ra giường bạt bộ, thứ này liên quan gì tới trạm phế phẩm?
Nơi này không phải cửa hàng đồ nội thất mà?
Nhìn giường trong ba lô, tuy hình dạng và cấu tạo cổ xưa, công nghệ cũng cũ, nhưng không có dấu vết từng sử dụng, là mới tinh.
Tuy hiện giờ không lấy ra được chỉ có thể đặt trong ba lô, nhưng thật sự rất đẹp, đợi sau này tình thế tốt hơn cô nhất định sẽ lấy ra dùng.
Nghĩ mãi không rõ giường bạt bộ có quan hệ gì với trạm phế phẩm, Diệc Thanh Thanh không nghĩ nữa.
Vào cửa xong, thì thấy một ông cụ đang quạt trong trạm phế phẩm: “Sao cháu lại tới nữa? Linh kiện xe đạp chỗ ông cũng cần phải tăng giá rồi.”
“Lần này cháu dạy ông chuyện này xong, sau này sẽ không tới mua nữa, ông tặng cho cháu một bộ linh kiện thế nào?” Vân Cô Viễn nói dù sao anh cũng kiếm xong khoản này, sẽ không làm kinh doanh như vậy nữa.
Khách hàng thận trọng không dễ tìm, không nên quá tham lam, huống hồ trạm phế phẩm này nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng đủ hai bộ.
“Được, vậy tặng cháu một bộ, nhưng mà ông già như ông không học được chuyện này. Thành Tử, cháu đi đi.” Ông cụ gọi người đàn ông trẻ tuổi ra: “Đây là cháu trai của ông, cháu dạy thằng bé là được.”
Vân Cô Viễn nói: “Đi theo tôi, tôi chỉ dạy một lần, có gì không hiểu thì hỏi ngay tại chỗ, sau này tôi sẽ không dạy lại.”
Thành Tử sớm đã nghe ông nội nói tới người này, thấy anh kiêu ngạo như vậy thì bĩu môi, cho anh ta một chiếc xe hoàn hảo để nghiên cứu, anh ta có thể tự mình hiểu rõ.
Đám Lý Mộng Tuyết đều đi vào trạm phế phẩm đào đồ, Diệc Thanh Thanh cũng đi dạo quanh một vòng.
Nói là thời đại này tùy ý thấy được đồ cổ trong trạm phế phẩm thì hơi khoa trương, dù sao cô chỉ thấy đồ rách nát, không phát hiện được đồ quý giá.
Nghĩ một lát, phàm là đồ còn nguyên viện, ở niên đại khuyết thiếu vật tư sẽ không bị người ta ném vào trạm phế phẩm.
Trừ phi là vì phủi sạch quan hệ mà ném đi, hay là cố ý giấu ở đây.
Không nói tới nhãn lực của cụ ông ở trạm phế phẩm thế nào, thường ngày có người tham rẻ tới đây kiếm đồ, nên phát hiện đã sớm bị người ta phát hiện.
Không nên phát hiện đều che giấu thật kỹ, thứ như vậy một nữ phụ phông nền như cô khó tìm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận