Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 171: Phượng hoàng nam

“Có một phần nguyên nhân…” Diệc Thanh Thanh thật sự bị Lư Tiên Tiến làm cho ghê tởm muốn chết: “Tôi chỉ có thể nói tôi cảm nhận ra được, chưa chắc đã đúng, các cô tự mình suy nghĩ xem có phải như vậy hay không.”
Bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, cho nên những lời nói này đều chỉ là suy đoán của cô, tuy bản thân cô biết đều là sự thật, nhưng đối với người khác không có lực thuyết phục cao như thế.
Nói với bọn họ cũng là vì Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai đều là bạn cô, mức độ tin tưởng vốn cao hơn một chút, mà Vương Linh Linh bị theo dõi, tốt nhất vẫn nhắc nhở cô ấy thì tốt hơn.
Tuy cô ấy hơi ngốc một chút, nhưng cũng không phải là người xấu, mới trốn thoát khỏi ma chưởng của Lưu Xuân Hạnh, lại bị Lư Tiên Tiến theo dõi cũng quá thảm rồi.
Đều là con gái với nhau, loại chuyện này vẫn phải chiếu cố một chút.
Những người khác đều vội vàng gật đầu.
“Ai da, cô mau nói đi, tò mò muốn chết!”
“Các cô nghĩ lại xem, có phải anh ta chưa từng thừa nhận mình đang làm đối tượng với Cao Tiểu Hương trước mặt người ngoài hay không? Có phải không có không? Nhưng vợ trưởng thôn có hảo cảm với anh ta và trưởng thôn có ác cảm với anh ta là từ đâu ra?
Chỉ có Lư Tiên Tiến thật sự tiếp cận Cao Tiểu Hương, trưởng thôn và vợ trưởng thôn mới dùng ánh mắt nhìn con rể đối đãi với anh ta, cũng có ý nghĩ nhất định đối với anh ta, có phải không?
Cho nên ở chỗ Cao Tiểu Hương, cô ấy nhất định cảm thấy Lư Tiên Tiến đang là đối tượng của cô ấy.”
Diệc Thanh Thanh thấy bọn họ đều đang suy nghĩ, tiếp tục nói:
“Có tiền đề này, các cô lại nghĩ lại xem, tất cả đề tài của Lư Tiên Tiến hôm nay có phải đều quay xung quanh ba chúng ta không?
Mới đầu là cảm ơn ba chúng ta, khi kính trà tôi khiến anh ta mất mặt, từ sau lúc đó anh ta không chú ý tới tôi nữa.
Sau đó hỏi chúng ta ăn tết có về nhà không, tuy câu hỏi này là nhằm vào mọi người, nhưng từ sau câu hỏi này, anh ta không còn chú ý đến Mộng Tuyết nữa.
Đến cuối cùng lực chú ý của anh ta đều đặt lên người Vương Linh Linh, còn tặng quà riêng cho cô ấy.
Ba chúng ta, thậm chí Cao Tiểu Hương có điểm gì giống nhau? Chuyển biến như vậy là vì lý do gì?”
Lý Mộng Tuyết vỗ mạnh bàn:
“Khá lắm, như vậy còn không phải là đôi mắt vì danh lợi sao? Ở trong mắt người khác, Cao Tiểu Hương là con gái của trưởng thôn, khi chúng ta còn chưa tới, e rằng là cô gái có bối cảnh mạnh nhất trong thôn.
Nhưng mà sau khi chúng ta tới, mấy chúng ta đều biểu hiện là người có tiền, lần đầu tiên khi cùng làm việc, hình như anh ta cũng nói lòng vòng hỏi nhà chúng ta làm gì. Nhưng mà lúc ấy đều nói mơ hồ cho qua, hôm nay lại hỏi chúng ta có về nhà ăn tết không, còn không phải là hỏi thăm tình hình nhà chúng ta sao?
Thanh Thanh là ngay từ đầu đã không cho anh ta mặt mũi, tôi là ăn tết không trở về, nếu trong nhà giúp đỡ, tình cảm tốt, sao tôi có thể không trở về?
Sau đó Vương Linh Linh nói trong nhà sẽ chuẩn bị vé cho cô ấy, sau đó còn nói con cháu cán bộ gì đó, cho nên mục tiêu lập tức khóa chặt lên người Vương Linh Linh! Có phải hay không? Đây không phải là phượng hoàng nam điển hình sao?”
Tiền Lai Lai gật đầu: “Tuy tôi cảm thấy cô nói có lý, nhưng mà phượng hoàng nam là gì thế?”
“Chính là người đàn ông không tự mình nỗ lực, luôn muốn dựa vào cành cao bay lên làm phượng hoàng ấy. Loại đàn ông này chỉ biết dựa vào phụ nữ thượng vị, đạt được mục đích của mình, quá ghê tởm!” Lý Mộng Tuyết giải thích.
Diệc Thanh Thanh vỗ bả vai Lý Mộng Tuyết đang thở hổn hển: “Cho nên mục đích của cuộc họp hôm nay là nhắc nhở mọi người, cách Lư Tiên Tiến xa một chút.”
“Hiện giờ đang đứng trên mũi dao là đồng chí Vương Linh Linh đúng không…” Tiền Lai Lai nói: “Cô nghĩ thế nào?”
Vương Linh Linh nhìn ba người sáu con mắt đều nhìn chằm chằm mình, áp lực như núi khảy ngón tay:
“Cha tôi không cho tôi tìm bạn trai ở nông thôn, ông ấy sợ tôi chọn nhầm. Hơn nữa nhiều nhất là hai năm, cha tôi sẽ nghĩ cách lấy suất đại học công nông binh cho tôi, tôi không có khả năng có bất cứ quan hệ gì với anh ta.”
Diệc Thanh Thanh vỗ tay với cô ấy: “Hoàn mỹ, cuộc họp ngày hôm nay thành công hoàn mỹ, tôi tuyên bố, tan họp!”
Lý Mộng Tuyết đè tay Diệc Thanh Thanh lại, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy:
“Được rồi, đề tài của đồng chí Diệc Thanh Thanh kết thúc thảo luận, bây giờ bắt đầu thảo luận đề tài thứ hai! Tôi là người chủ trì của đề tài thảo luận lần này, bây giờ do tôi phát biểu nói chuyện!”
Diệc Thanh Thanh: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận