Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 120: Vì cô chính là cô

“Đại đội trưởng, gần đây mẹ cháu nhớ Cẩu Đản, không ngủ ngon, sáng sớm mỗi ngày đã dậy, nói đi lên núi nhặt củi sẽ không chậm trễ làm việc. Hôm nay đến bây giờ còn chưa tới, cháu lo lắng mẹ cháu xảy ra chuyện, năm kia còn có người nghe thấy tiếng sói tru ở sau núi mà! Còn có gấu mù nữa, có phải là gấu mù chạy từ bên núi Đại Thanh tới đấy chứ?”
Triệu Hữu Điền phi một tiếng: “Cháu bớt nói mấy lời xui đi, thật sự gặp phải sói và gấu mù, mẹ cháu còn có thể sống sót sao? Cháu như vậy là trù bà ta!”
Tuy mở miệng oán trách nhưng Triệu Hữu Điền vẫn rất lo lắng, bàn bạc với trưởng thôn xong thì quyết định phái mọi người lên núi tìm người.
Chuyện này có ý nghĩ hôm nay mọi người sẽ chậm trễ công việc, e rằng công điểm sẽ giảm.
“Ngô Thúy Hoa này đúng thật là, trời còn chưa sáng chạy lên núi nhặt củi, tối lửa tắt đèn không sợ bị ngã à. Đúng là không khiến người ta bớt lo, nhiều chuyện!”
“Làm giảm đi công điểm, đến lúc đó tôi phải tìm bà ta nói một trận.”
“Còn không phải sao, không thể để bà ta tác quái được, chúng ta lại phải chịu thiệt, ở đâu cũng không có lý lẽ này.”

Người nói thầm, oán trách, nói xấu không ít, nhưng không có ai từ chối đi tìm bà ta.
Dù sao là hương thân quê nhà, cũng là một mạng người.
Diệc Thanh Thanh cũng đi theo mọi người, khiêng cuốc lên núi.
Người trộm con mồi của cô không cần phải nghĩ nữa, là Ngô Thúy Hoa không sai.
Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này cũng rất hợp lý.
Sau khi cô tới thôn Hưởng Thủy, chân chính đắc tội chỉ có hai người, một người là Lưu Xuân Hạnh, một người khác là Ngô Thúy Hoa.
Ngoại trừ người yêu thương bạn và người hận bạn, có ai có thể mỗi ngày nhìn chằm chằm hành động việc làm của bạn?
Phải biết rằng cô lên núi luôn đi cửa sau, vốn không có mấy người nhìn thấy.
Sinh ra nghi ngờ đi theo cô, chắc chắn cũng phải thấy cô mấy lần mới có thể làm như vậy.
Phòng của Lưu Xuân Hạnh ở khu thanh niên hức, còn không cùng bên với cô, có ít cơ hội thấy cô ra cửa.
Cô ta còn kết nhóm ăn cơm với Vương Linh Linh, nhặt con mồi cũng không tiện xử lý.
Xem ra trừng phạt tiền lần trước còn chưa khiến Ngô Thúy Hoa nhớ kỹ giáo huấn này, đây là nhìn chằm chằm vào cô mà!
“Ngô Thúy Hoa này đúng là kỳ lạ, sáng sớm tinh mơ đi nhặt củi làm gì?” Lý Mộng Tuyết cũng đang oán trách, cô ấy vốn mỗi ngày làm rất ít, làm việc cũng không mệt, hơn nửa việc chia cho người khác trong tổ, đa số thời gian đều ngồi dưới bóng cây hóng mát, lúc này lại phải mệt muốn chết lên núi tìm người.
“Mộng Tuyết, nếu em không đi nổi thì ở bên cạnh nghỉ một lát đi, dù sao mọi người đều lên núi, cũng không thiếu mấy chúng ta, hay là anh cõng em nhé?” Trịnh Hiểu Long nói.
Diệc Thanh Thanh nghe những lời này của anh ta, da gà nổi lên.
Trịnh Hiểu Long này còn trẻ tuổi, sao đã nói mấy lời dầu mỡ như vậy?
Cô liếc mắt nhìn nội dung cuốn sách mới xuất hiện.
“Trong mắt Trịnh Hiểu Long đều là Lý Mộng Tuyết, ban đầu là vì cô ấy sinh ra trong gia đình như vũng bùn còn có thể tự thoát, dũng cảm chạy ra, hơn nữa kiên cường khiến cuộc sống của mình rất sinh động mà vừa gặp đã thương với cô ấy. Nhưng sau này phát hiện thực ra cô ấy là người yếu ớt, làm lơ những nhận xét của người khác, mỗi ngày ngồi đúng lý hợp tình ở dưới bóng cây trông cũng rất đáng yêu. Lúc này anh ta mới hiểu được, thích là không có nguyên do, không phải vì thích cô là người thế nào, mà vì cô chính là cô.”
Những lời này đọc truyện thì đúng là tình ý chân thành, nhưng xem diễn ở hiện thực thì không phải như vậy.
Luôn khiến người ta có cảm giác nóng vội, dầu mỡ.
Còn chưa là gì của nhau, đã nói mấy lời như cõng người ta.
Nếu Vân Cô Viễn làm như vậy, lúc trước Diệc Thanh Thanh tìm anh ngả bài mà nói chính là nói lời từ chối.
Bởi vì hành động không đúng mực tự mình cảm thấy cảm động này, sẽ khiến cô cảm thấy không khỏe.
Lý Mộng Tuyết cũng không đồng ý để Trịnh Hiểu Long cõng.
Tuy hiện giờ cô ấy rất hài lòng với Trịnh Hiểu Long, cũng muốn có tình yêu ngây ngô ở niên đại này, nhưng hiện giờ anh ta còn đang trong giai đoạn khảo sát.
Cô ấy còn suy nghĩ một lát, không thể quá mức thân mật, quá dễ theo đuổi thì sẽ không quý trọng.
“Trong núi này thật sự có sói và gấu mù sao? Nếu thật sự có, chỉ sợ Ngô Thúy Hoa lành ít dữ nhiều.” Tiền Lai Lai lo lắng chuyện này, hơn nữa thực sự có dã thú như vậy, vậy sau này cô ấy không dám vào núi, cô ấy còn dựa vào nhặt củi kiếm tiền đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận