Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 616: Đường núi

Nói đến đây, là muốn hỏi Diệc Thanh Thanh nguyên nhân mua nhà.
Tuy là Viên An Xuân hỏi, nhưng Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua Uông Tĩnh Ích, chỉ sợ vị này mới là người càng tò mò hơn!
Bản thân cô cũng là người biết nói chuyện phiếm nói lời khách sáo, dẫn dắt trong lời nói của Uông Tĩnh Ích cô vẫn cảm nhận được.
Nhưng mà vấn đề này cũng không phải khó trả lời như vậy.
Bối cảnh của Uông Tĩnh Ích đặc biệt, tuy trở về thành phố, nhà ở cũng trả lại cho ông ấy, nhưng mà đồ vật từng bị phá hỏng và lấy đi thì không thể bồi thường cho ông ấy, cùng lắm là cho chút tiền trợ cấp.
Hộ cá thể còn chưa thả lỏng.
Dưới loại tình huống này, một hậu đại của thương hộ như ông ấy muốn khôi phục vinh quang của tổ tiên, muốn đến Hương Giang mới là bình thường, khả năng ở lại nội địa rất nhỏ.
Muốn đến Hương Giang bắt đầu lại, cũng phải tốn không ít tài chính.
Cho nên Diệc Thanh Thanh cũng không sợ nói ảnh hưởng đến việc mua nhà của mình:
“Có nhà tôi mua tính toán để mình ở, có rất nhiều chuẩn bị thuê hoặc đợi tăng giá trị, có lẽ triển vọng cũng không tệ lắm.”
“Có thể có triển vọng gì? Mua nhà dễ bán nhà khó lắm! Tôi nhập chức bao lâu, văn phòng mua bán nhà đã mở bao lâu, người mua nhà thực sự quá ít!” Viên An Xuân nói.
“Quốc gia thả lỏng chuyện mua bán nhà chắc chắn là có nguyên nhân, bên ngành này chắc chắn sẽ có thay đổi, tôi chỉ đánh cược, có khả năng sẽ có nổi bật mà thôi.” Diệc Thanh Thanh nói tương đối mơ hồ, không nói nhiều lời hơn, không tiện nói quá sâu xa.
“Có đạo lý, đáng tiếc tôi không đợi được.” Uông Tĩnh Ích thở dài.
Thực ra Viên An Xuân vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng nghe hai bọn họ đều có cách nói như vậy, trong lòng không nhịn được dâng lên ý niệm.
Người từng có tiền và người bây giờ có tiền đều cảm thấy mua nhà sẽ không bị thiệt, luôn có đạo lý của bọn họ.
Nhưng mà anh ta mới làm việc không lâu, tiền tích cóp được cũng không nhiều, mua nhà chỉ có thể nghĩ.
Dù sao đơn vị phân nhà cho anh ta, tạm thời không vội.
Nếu sau này có tiền dư, có lẽ có thể thử xem.

Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, khi đi đến trước ngọn núi đã là hơn một tiếng sau.
Mấy người đứng dưới chân núi Phong Lộc, phía trước là đường núi bị cành khô lá rụng và cỏ dại bao trùm.
“Đây là đường đến nhà trúc gạch đỏ.” Uông Tĩnh Ích nói: “Dọc theo con đường này đi tới cuối, là tới nơi.”
Diệc Thanh Thanh nhìn, tuy nơi này hoang vắng, còn có nhiều cành khô và bụi gai chặn đường, nhưng vẫn có thể thấy rõ được trước đây có đường, hơn nữa đường không hẹp.
Bởi vì hai bên thậm chí có hàng tùng vị trí tương đồng.
Tuy thỉnh thoảng có chỗ hổng, cây bị cưa đứt, chỉ để lại cọc thấp, nhưng đây rõ ràng là đặc biệt trồng hàng cây ở hai bên đường.
Cánh rừng này ngoại trừ ven đường, nơi khác đều không có rừng tung.
“Nền đường này còn rất rộng!” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc nói.
Vừa thấy hàng cây hai bên đường, thì có thể tưởng tượng ra lúc trước con đường này khí phái cỡ nào, chỉ sợ nhà trúc gạch đỏ ở cuối con đường càng xa hoa?
“Lúc trước con đường này có thể đi ô tô, thuê người trải rất nhiều đá vụn lên trên, trời mưa đều không lầy lội.” Uông Tĩnh Ích nhìn con đường cũng rất cảm khái.
Đây là biệt uyển tránh nóng trong nhà trước đây, tốn lượng lớn sức người sức của, mời nhà thiết kế riêng kiến tạo.
Khi đó mỗi lần đi ra ngoài đều là xe đón xe đưa, có tài xế riêng, cho nên chỉ chọn nơi cảnh sắc và phong thủy tốt, hoàn toàn không suy xét vấn đề lộ trình.
Người nào có thể nghĩ tới Uông gia từng phồn vinh bây giờ chỉ dư lại mình ông ấy, mà bây giờ ông ấy tới nơi này không chỉ phải ngồi xe bus, còn phải đi bộ lên, gian nan như vậy.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế dùng chân khảy lá rụng dưới chân, quả nhiên thấy được đá vụn xen lẫn trong đất:
“Đúng thế này!”
Thời gian đã lâu, đá đều bị bao phủ.
Trước đây nơi này chắc chắn rất khí phái!
Tuy hoang phế đã lâu, nhưng nền đường rộng như vậy, dọn dẹp sạch sẽ dễ hơn cô nghĩ nhiều, Diệc Thanh Thanh càng chờ mong căn nhà gạch đỏ kia hơn.
Vào đông núi rừng xám xịt, cô không cảm thấy nơi này hoang vắng chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận