Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 411: Thông báo trúng tuyển

“Mộng Tuyết, cô nói cái gì thế!” Vương Linh Linh oán trách bịt kín miệng Lý Mộng Tuyết.
Chỉ có Vân Cô Viễn lén liếc mắt nhìn Diệc Thanh Thanh một cái, âm thầm vui sướng đối với xưng hô này.
25 tháng 1 khi cách ăn tết còn 5 ngày, thư thông báo trúng tuyển còn chưa tới, phóng viên báo tỉnh đã tới.
“Đại đội thôn Hưởng Thủy bọn ông đúng là nơi tốt nhân kiệt địa linh, có tận bảy hạt giống đại học Đế Đô, còn có hai Trạng Nguyên khoa học tự nhiên tận 393 điểm còn đứng đầu, còn có cả Trạng Nguyên khoa văn nữa!”
Đại đội trưởng và trưởng thôn cùng đi theo phóng viên báo tỉnh, dọc theo đường đi nghe người ta khen trong lòng vui vẻ rạo rực, lo lắng đối với thời tiết vô cùng giá lạnh năm nay cũng giảm xuống.
Các hương thân mặc kệ rét lạnh tới xem náo nhiệt vừa nghe đại đội bọn họ có ba Trạng Nguyên thì có chung vinh dự.
“Nghe nói vào thời khắc mấu chốt thu hoạch vụ thu, vì ủng hộ đám thanh niên trí thức thi đại học, ông đã phê chuẩn cho bọn họ nghỉ trước, ông đúng là có quyết đoán!”
Trước khi phóng viên báo tỉnh tới đã hỏi thăm tin tức, năm nay khu thanh niên trí thức không có một người thi trượt, ngoại trừ bảy hạt giống đại học Đế Đô, dư lại tuy kém một chút nhưng cũng đủ điểm vào đại học. Một người thi đỗ có thể nói là người ta lợi hại, nhiều người thi đỗ như thế, chứng minh đại đội này chắc chắn có điểm nào độc đáo, đây là trường đại học đứng đầu đấy.
“Đúng vậy! Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đại đội thôn Hưởng Thủy chúng tôi, chính là một phần của đại đội chúng tôi, đương nhiên không thể vào thời khắc mấu chốt chậm trễ tiền đồ của đám nhóc này, trồng trọt và đọc sách đều có thể làm ra cống hiến cho quốc gia!” Đại đội trưởng thành thật nói, cười trên gương mặt hiện rõ nếp nhăn.
“Ba vị Trạng Nguyên này thường ngày là dạng người gì?”
Đương nhiên là đại đội trưởng mở miệng khen:
“Đều là đứa bé ngoan, không chỉ xuống ruộng chịu khổ, đầu óc còn thông minh, khiến người ta thích! Hơn nữa quan hệ của bảy đứa bé này thường ngày cũng tốt, ồ, đây là khu thanh niên trí thức của chúng tôi, vốn là hội đường của đại đội, sau này đặc biệt ngăn cách ra thành phòng nhỏ cho đám nhóc đó ở!”
“Ồ! Nhà ở này đúng là có khí phách!” Phóng viên báo tỉnh chụp bức ảnh.
Đám Diệc Thanh Thanh nghe tin đi ra, đại đội trưởng lập tức vừa khen vừa giới thiệu cho phóng viên.
“Vị này là thanh niên trí thức Diệc, cô ấy không chỉ học tập giỏi, viết văn tốt, xuống ruộng làm việc cũng giỏi, nấu cơm càng được mỗi người khen ngợi…”
“Vị này là thanh niên trí thức Vân, tuy cậu ấy nói hơi ít, nhưng làm việc cũng không lề mề…”
“Vị này chính là thanh niên trí thức Tiền, là giáo viên lớp xóa nạn mù chữ của đại đội chúng tôi, từng có bải viết được đăng lên báo, cũng là người chịu khó…”
“Vị này chính là thanh niên trí thức Lý, là người hào phóng, cũng là đồng chí tốt…”
“Con có vị này là thanh niên trí thức Vương, xuống nông thôn tới nay tiến bộ rất lớn, vị này là thanh niên trí thức Trần, còn có vị thanh niên trí thức Tạ này cũng thế…”
“Nhìn đám nhóc tràn ngập tinh thần xem, đều là đứa bé tốt!”
Đại đội trưởng khen xong, các hương thân ở xung quanh còn liên tục phụ họa, không có người nào nói trái ngược lại.
Cho dù lúc trước quốc gia không coi trọng thi đại học, nhưng mà người trong nước sùng bái người đọc sách đã khắc vào trong xương cốt, đặc biệt là người nông dân không đọc nhiều sách.
Bọn họ không đọc nhiều sách, nhưng đều biết đọc sách rất tốt.
Trạng Nguyên là cái gì, là người thông minh nhất trong đám người đọc sách, vô cùng khó lường.
Đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh phát hiện đại đội trưởng giỏi khen ngợi như vậy, còn nói không trùng lặp.
Lý Mộng Tuyết choáng váng, từ trước tới nay cô ấy chưa từng thấy mình được hoan nghênh ở thôn Hưởng Thủy như vậy, hào phóng sao?
Thực sự không phải nói cô ấy chia công điểm ra để người ta làm việc cho cô ấy, hào phóng một cách ngu ngốc ư?
Phóng viên báo tỉnh nói tất cả bọn họ đều thi đỗ đại học Đế Đô, còn có ba Trạng Nguyên, thư thông báo trúng tuyển có lẽ là hai ngày nữa sẽ tới.
Chuyện này xem như cho đám Diệc Thanh Thanh một liều thuốc an thần, bảy bọn họ hoan hô cùng nhau.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, phóng viên báo tỉnh phỏng vấn: “Nghe nói bảy người đều là bạn tốt? Mọi người cùng nhau ôn tập sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận