Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 275: Ảnh

Dù sao cô chỉ muốn tìm xem có điểm đánh dấu hay không mà thôi, căn bản không muốn làm culi:
“Vậy làm phiền chú Hữu Điền và thím ạ!”
“Chuyện này có gì mà phiền phức.” Thím Quế Hoa vẫy tay.
Nhưng Diệc Thanh Thanh suy nghĩ, nói là đi tham quan, vẫn phải có cái cớ mới được.
Hơn nữa lần này mình thi ngữ văn không tệ lắm, đặc biệt là viết văn, chỉ thiếu 3 điểm, thường ngày viết văn luyện tập ngữ văn giáo viên cũng nói văn tự sự của cô viết không tệ, rất biết quan sát chi tiết trong cuộc sống.
Hay là viết gì đó, tìm tòa soạn báo gửi bản thảo?
Trúng hay không đều không sao, nhưng đến lúc đó có thể nói với người ta mình đến nông trường ở công xã tìm linh cảm, như vậy rất hợp lý.
Muốn viết một bài gì đó và gửi nó, trước tiên bạn phải nghiên cứu nền tảng mà bạn dự định gửi, xem xét phong cách và loại bản thảo trước, sau đó kê đơn thuốc phù hợp.
Cho dù có được chọn hay không, chỉ cần cô làm chuyện này, đến lúc đó sẽ không ảnh hưởng tới việc cô đến bên nông trường ở công xã tham quan, nếu đã làm thì cố gắng làm tốt nhất.
Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát, vẫn quyết định chiều nay đào rau dại xong thì đến huyện thành một chuyến, đi mua ít báo gần đây đọc.
Vừa vặn áo ngắn cô làm cho cha mẹ đã xong, còn có thể gửi về nhà.
Giữa trưa bận việc ở nhà ăn tập thể xong, trên đường trở về Diệc Thanh Thanh nói với đám Lý Mộng Tuyết:
“Lát nữa buổi chiều tôi sẽ đến huyện thành mua ít đồ, có muốn tôi mang gì về cho không? Nhưng mà tôi rất vội, nên không thể mua quá nhiều.”
“Ảnh chụp! Lấy ảnh chụp của chúng ta về!” Lý Mộng Tuyết vừa nghe thấy thế, lập tức nói, ảnh chụp lần trước khiến cô ấy quan tâm rất lâu.
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Chuyện này thì tôi biết rồi.”
“Thực ra đồ chuẩn bị lần trước đã đủ, chẳng qua tôi muốn ăn món mặn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh.” Tiền Lai Lai liếm môi, đã lâu không được ăn mặn, cô ấy nghĩ thôi đã chảy nước miếng.
“Tôi cũng thế!” Vương Linh Linh tốt hơn Tiền Lai Lai một chút, nhưng đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh làm ngon hơn đồ ăn mình nấu nhiều.
Ngay cả Lý Mộng Tuyết cũng có chút thèm ăn.
“Hay là để tôi xem, mang về một phần cho các cô nhé?” Diệc Thanh Thanh nhìn ánh mắt tràn ngập khát vọng của bọn họ nói.
Cô đến huyện thành cũng không có việc gì, tính thời gian đi qua đi lại, cô làm nhanh trước khi trời tối là có thể trở về, lại đi mua ít đồ ăn cũng không sao.
“Chỉ có một người, nhiều nhất mua được hai suất, các cô định…” Đồ ăn của Tiệm Cơm Quốc Doanh cung ứng theo số lượng, một người không thể mua nhiều.
“Như vậy tôi và Linh Linh một suất, cô và Mộng Tuyết một suất, chỉ cần món ăn liên quan tới thịt.” Tiền Lai Lai đề nghị.
Tuy hai người một suất hơi ít, nhưng hiện giờ chỉ có mình Diệc Thanh Thanh có thời gian đến huyện thành, chỉ có thể mang về như vậy.
Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh đều đồng ý.
Mấy người tràn ngập ăn ý bỏ quên mấy người đàn ông ra sau đầu.
Mọi chuyện cứ quyết định như thế.
“Sau khi tan làm anh đi đón em.” Vân Cô Viễn có chút không yên tâm.
Quan tâm của anh khiến Diệc Thanh Thanh rất hưởng thụ, nhưng thật sự không cần làm phiền anh:
“Anh còn lo lắng cho em ư? Thực lực của em không phải là anh không biết, hơn nữa nói không chừng anh còn chưa tan làm em đã trở về!”
Vân Cô Viễn bất đắc dĩ từ bỏ, cũng âm thầm quyết định nếu tan làm mà cô còn chưa trở về, mình sẽ đạp xe đi đón.
Buổi chiều Diệc Thanh Thanh làm xong việc chào hỏi với thím Quế Hoa và thím Đông Mai xong, thì vội vã chạy về khu thanh niên trí thức, cõng sọt xuất phát, những đồ cần dùng giữa trưa đã cho vào sọt.
Dọc theo đường đi xe đạp của Diệc Thanh Thanh bay nhanh, lúc này chỉ có mình cô, căn bản không cần để ý tốc độ xe của người khác, xe đạp được cô cưỡi nhanh như xe đạp điện.
Khi đến huyện thành còn sớm hơn cô dự đoán.
Cô đến quán chụp ảnh trước, khi đi ngang qua ngân hàng cô thuận tiện đánh dấu.
[Đánh dấu ở ngân hàng huyện Thiết Lĩnh, nhận được 250 nhân dân tệ.]
Ha ha!
Con số này không may mắn, nhưng số lượng nhiều, còn nhiều hơn lần trước 100 tệ!
Khai trương đại cát, Diệc Thanh Thanh vui sướng đi tới hẻm nhỏ có quán chụp ảnh.
Quán chụp ảnh mở cửa, Diệc Thanh Thanh đi vào thanh toán nốt tiền là nhận được ảnh, ảnh chụp của mỗi người đều dùng báo gói lại cẩn thận, bên trên còn viết tên từng người.
Diệc Thanh Thanh không vội mở ra xem, vội vàng đến nhà sách Tân Hoa mua ít báo gần đây.
Sau đó mới đến cửa bưu cục mở ảnh của mình ra.
Bên trong có một bức ảnh chụp bảy người, hai bức ảnh chung của bốn cô gái, bức cuối cùng là ảnh của mình và Vân Cô Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận