Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 230: Làm cá chạch rán

Nhưng mà nói đến chuyện cũ thì tự động che tiếng, Diệc Thanh Thanh không nghe được gì.
Cũng phải thôi, hiện giờ Ôn sư phụ còn sống rất tốt, bản thân không biết có người đang học lén, thực ra Diệc Thanh Thanh là người xa lạ đối với ông ấy, nếu việc cá nhân bị người ta biết thông qua phương thức này, cũng rất khó chịu.
Nhưng mà cá chạch có nhiều cách làm như vậy là chuyện cô không nghĩ tới.
Cô tính toán làm đến lúc đó chia cho đám nhỏ ăn, cho nên quyết định học rán trước.
“Nấu cá chạch rán này ấy à, con nhỏ là ngon nhất, con to cũng không sao, có thể cắt khúc, nhưng mà vị sẽ kém hơn một chút…” Ôn sư phụ vừa giảng vừa biến ra một chậu cá chạch nhỏ: “Kích cỡ như vậy là tốt nhất!”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, cá chạch đám Hổ Oa bắt được quá to béo.
Sợ mình học nửa ngày cũng không xong, cô nhìn cá chạch đám Hổ Oa mang tới, cũng làm ra một chậu giống y như đúc.
Hình thức dạy học kỹ năng tốt như vậy, tất cả dụng cụ dạy học và nguyên liệu đều có thể tùy ý biến ra dùng, không khác gì ở hiện thực lắm.
“Ôn sư phụ, cá chạch của tôi như vậy, nên xử lý thế nào?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Tuy cô rất muốn ăn, nhưng mà nhìn đám cá chạch nhỏ như con rắn, vặn vẹo khắp nơi cô có chút không biết nên làm thế nào.
“Được rồi, vậy chúng ta lấy chậu cá chạch của cô làm ví dụ. Đầu tiên là cá chạch mới bắt về tốt nhất là nên nuôi trong nước hai ngày, phun bùn ra. Nhưng mà rán cá chạch không cần cẩn thận như khi nấu món hầm, nếu bùn không phun ra sạch sẽ, thì lấy nội tạng ra, khi cắt thịt rửa sạch hai lần cũng được.”
“Chậu mà cô chọn hơi thấp một chút, dùng thùng hoặc chậu càng cao hơn một chút mới tốt.” Ôn sư phụ nói, biến chậu cá chạch thành thùng, sau đó lấy lọ muối tới, múc mấy muông rải vào trong thùng.
“Rải muối, cá chạch sẽ nhảy nhót tung tăng một lát, nhưng mà khoảng mấy phút sau chúng nó sẽ không nhúc nhích, lúc này lại xử lý.”
Diệc Thanh Thanh nhìn đến trợn mắt há miệng, còn có thể làm như vậy sao?
Cô trơ mắt nhìn đám cá chạch giãy giụa lần cuối, sau đó biến thành cục diện đáng buồn.
Kế tiếp chính là xử lý cá chạch, theo động tác của Ôn sư phụ, mổ bụng trước, rửa sạch nội tạng, đầu cũng cắt bỏ. Nếu cá chạch dày hơn thì cắt thêm mấy lần, cắt nó thành từng miếng mỏng.
Đây là một công việc tỉ mỉ và khi đã quen rồi, cũng không cần đợi xử lý xong hết đống cá trong thùng mới tiến hành bước kế tiếp, chỉ cần học xong là được.
Cảm nhận của Diệc Thanh Thanh không khác lắm, giống như lời Ôn sư phụ nói, sau khi xử lý cá chạch tươi mới xong thì bắt đầu chiên.
Các bước thực hiện khá đơn giản, nhưng khi thực hiện mới cảm thấy khó khăn, chẳng qua Diệc Thanh Thanh cũng đã tới trù nghệ cấp 3 nên nhanh chóng thích ứng.
Ở trong hình thức dạy học trù nghệ làm cá chạch cả buổi chiều, cô không chỉ học xong rán cá chạch, còn nghiên cứu với Ôn sư phụ làm thế nào ít dầu mà vẫn có thể làm cá chạch thật ngon, hay là tăng thời gian để đồ ăn không bị hỏng.
Ít dầu thì vị sẽ kém đi một chút, nhưng cũng có thể tiết kiệm một chút, càng thích hợp với cách làm quen thuộc của mọi người ở niên đại này.
Nhưng mà bước này rất khó, muốn chiên rán, ít dầu cũng không thể ít hơn bao nhiêu.
Nhưng tăng thời gian đồ ăn không bị hỏng thì có đột phá.
Diệc Thanh Thanh tính thời gian, làm một bình gửi về nhà, có lẽ gửi về sẽ không biến đổi về chất.
Như vậy là được, dù sao ở chỗ cô thì không cần lo lắng vấn đề đồ bị hỏng, chủ yếu là muốn gửi về nhà cho cha mẹ nếm thử.
Cảm thấy mình đã học được cách rán cá chạch, Diệc Thanh Thanh mới ra khỏi hình thức dạy học kỹ năng, lấy thùng cá chạch trong hiện thực ra thực hiện.
Lần này phải xử lý tốt từng con mới được.
Diệc Thanh Thanh ngồi ở gần cửa sân sau làm từng con, có đôi khi làm đồ ăn, thực ra phần lớn thời gian đều tốn trong giai đoạn chuẩn bị.
Nghĩ tới mới hưởng qua hương vị của thành phẩm bên trong hình thức dạy học kỹ năng, ôm chờ mong ngày mai có thể khiến đám nhóc cúi đầu xưng thần, cô vô cùng ra sức.
Bởi vì thử nghiệm bên trong hình thức dạy học kỹ năng trù nghệ nhiều lần, còn vì giảm nhỏ nguy hiểm, khi nấu thử trên bệ bếp đều dùng bếp đất giống hệt trong phòng mình.
Luyện tập số lần đủ nhiều, trong hiện thực càng thuận lợi.
Cá chạch vào nồi, đợi tới khi rán xào, cho dù đóng kín cửa sổ mùi hương vẫn tràn ngập ra ngoài.
Tiền Lai Lai ở phòng bên cạnh đã bắt đầu ăn cơm bình tĩnh khịt mũi, chắc chắn là hương vị chưa từng ngửi thấy, ăn với cơm!
Thời gian dài, nếu ngày nào đó cô ấy không ngửi được mùi thơm, cô ấy ăn cơm cũng không cảm thấy ngon.
Cá chạch ra khỏi nồi, Diệc Thanh Thanh múc chúng nó vào một tờ giấy dầu to, định để nguội lại gói vào, tránh cho hương vị trở nên kém đi.
Cô đã ăn thử, sau khi nguội ăn càng ngon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận