Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 80: Xác định ban đầu về lý tưởng

Vân Cô Viễn im lặng một lúc lâu, hóa ra không phải là cô xảy ra chuyện, vậy vừa rồi cô cau mày là nghĩ gì sao?
Ánh mắt anh nhìn cành cây nhỏ còn tươi mới rơi xuống bờ sông, hiểu ra gì đó: “Cô cố gắng là được, không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế thì cười: “Anh nghĩ tôi quá thiện lương rồi, tôi đã cố gắng, đương nhiên là sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.”
“Vậy vừa rồi cô nghĩ gì thế?”
Giọng điệu của Vân Cô Viễn dịu dàng, kèm theo cẩn thận ngay cả bản thân cũng không nhận thấy được.
Lúc này Diệc Thanh Thanh thực sự là tâm sự nặng nề, vừa muốn học y vừa không muốn ở bệnh viện, càng không muốn thường xuyên xuất hiện ở phòng phẫu thuật, vô cùng rối rắm.
Vân Cô Viễn vừa hỏi như vậy, cô cảm thấy không có gì không thể nói, hơn nữa cô thực sự muốn tìm người nói hết, Vân Cô Viễn rất thông minh có lẽ có thể đưa ra ý kiến không tệ.
“Vừa rồi tình hình của Cẩu Đản nguy cấp, Triệu Nhị Lâm làm cha ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý, rõ ràng không biết bơi còn nhảy xuống sông muốn cứu đứa bé. Nhưng mà sau đó hai người đều lên bờ, Cẩu Đản hơi thở mong manh, Triệu Nhị Lâm lại không có biện pháp gì, chỉ có thể nghe người xung quanh mồm năm miệng mười nói biện pháp, cuối cùng đưa tới trạm y tế.
Tôi đã nghĩ nếu có ngày người mà tôi để ý gặp nguy hiểm tới tính mạng, hay là tôi bệnh nặng khó chữa, tôi không muốn chân tay luống cuống như Triệu Nhị Lâm, cho nên bắt đầu sinh ra ý nghĩ học y.
Anh có biết không? Đời này nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là sống khỏe mạnh đến già và chết tại nhà.
Tuy người học y không thể tự cứu mình, nhưng tốt xấu gì cũng có thể biết được tình hình, biết nguyên lý, mà không phải mơ hồ giao tính mạng cho người khác.
Nhưng mà tôi không thích bệnh viện, cũng không thích phòng phẫu thuật…”
Vân Cô Viễn nhìn cô nói những lời này, trái tim hơi đau đớn.
Luôn cảm thấy cô giống như đang lo lắng giây tiếp theo mình sẽ chết đi.
Sao có người mới mười mấy tuổi, đã nghĩ tới muốn sống tới già và chết tại nhà như vậy?
Rõ ràng thường ngày hào phóng như thế, giống y như ánh mặt trời chiếu vào tim anh, xán lạn còn tốt đẹp, vậy mà trong xương cốt lại là người bi quan như thế?
Người học y không thể tự hành y cứu mình, vậy…
Trong lòng anh cũng im lặng dâng lên một quyết định: “Học y cũng không nhất định phải học phẫu thuật Tây y, dược lý, dược học cũng có thể chữa bệnh cứu người.”
“Đúng vậy!” Diệc Thanh Thanh nhớ ra ngoại trừ phẫu thuật, thực ra có tác dụng nhất không phải là thuốc sao?
Có nhiều bệnh nan y như vậy, không phải là vì không có thuốc khắc chế vi khuẩn gây bệnh ư?
Hơn nữa Tây y không được, còn có Trung y mà.
Tuy bởi vì nhiều lần kỳ thị, đời sau Trung y phát triển không bằng Tây y, nhưng cô có hệ thống đánh dấu, tìm kiếm một số địa điểm phương diện Trung y, đặc biệt đi tìm điểm đánh dấu, nói không chừng có thể đánh dấu ra Trung y nổi tiếng trong lịch sử dạy cô?
Cho dù không thể, còn có thể dùng điểm đánh dấu thăng cấp kỹ năng mà!
Cô muốn lấy Trung y làm gốc, nghiên cứu dược lý, chế thuốc, không cần tiến vào bệnh viện cũng có thể chữa bệnh cứu người.
“Cảm ơn anh, đồng chí Vân.” Diệc Thanh Thanh nghĩ thông suốt, lập tức vui sướng hơn: “Ai da, còn chưa nhặt được nhiều đá, không nói với anh nữa, lát nữa sẽ mời anh ăn ngon.”
Sau khi nói xong thì cõng sọt đi nhặt cục đá, đi ba bước còn nhảy một bước, trông vô cùng ấu trĩ.
Vân Cô Viễn giống như thấy được đóa hoa nhỏ lại ngẩng đầu đón ánh mặt trời, cũng không nhịn được nhếch miệng.
Chẳng qua đóa hoa này còn quá nhỏ, quá ngốc, chỉ biết nhìn ánh mặt trời, không chú ý tới lá cây bên cạnh cô.
Thôi, hoa còn cần cẩn thận che chở, lại nuôi trồng thêm một thời gian…
Vân Cô Viễn thấy cô nghiêm túc nhặt đá như vậy, nhất thời không muốn đi, liếc thấy con cá trong sông vẫy đuôi ra bọt sóng, thì nhanh chóng đi lấy que gỗ vót nhọn, xắn ống quần đi tới bên khu nước cạn.
“Này, anh biết bơi không? Sao lại xuống nước?” Diệc Thanh Thanh nhặt đá một lát, quay đầu thấy Vân Cô Viễn cầm một cái que đứng trong sông.
Hôm nay mới suýt chết đuối một người, vậy mà anh còn xuống sông.
“Tôi biết bơi, hơn nữa bên này nước cạn, tôi nhìn thấy có cá, muốn bắt hai con, không phải là cô nói muốn mời tôi ăn ngon sao? Không bằng tối nay mời tôi ăn cá đi, tôi không biết nấu món này.” Vân Cô Viễn nói.
Giữa trưa mới ăn một đĩa cá trích kho xong, Diệc Thanh Thanh nói: “Được, anh cẩn thận một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận