Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 236: Một mũi tên

Bạch sư phụ nói cô muốn tới cấp 5 thậm chí là cấp 6 thì phải học cơ sở thật tốt, đừng gấp gáp học cách phối hương liệu phức tạp, chuyên tâm vào hình dáng của nhang trước.
Nhang dây, nhang bánh, nhang viên, nhang túi, nhang viên, túi thơm, nhang trầm, các loại nhang khác nhau đều cần học cơ sở, nắm giữ hình dạng của nhang xong thì đi học phối chế các mùi hương phức tạp.
Hình dạng nhang chỉ cần tĩnh tâm luyện nhiều là được, sau này có thể thuần thục vận dụng các hương liệu, mới là điểm khó khăn nhất.
Cây bách này là nguyên liệu làm ra hương bách mà cô mới học được, loại hương này còn có tác dụng an thần.
Tuy còn chưa học được, nhưng chuẩn bị trước cũng tốt, qua mùa này thì phải đợi sang năm.
Cho nên hôm nay lên núi vẫn có rất nhiều việc cần làm.
Sau khi tới sau núi, cô đi tới chỗ nhiều cây bách hái lá bách có tỉ lệ tốt, nhét vào không gian tùy thân.
Vì sao lại dùng chữ “nhét”, đơn thuần là vì không gian tùy thân của cô đã sắp đầy, đã nhét đồ vào tràn đầy, nhưng mà chen chúc chút vẫn có thể nhét thêm ít đồ.
Hôm nay khi ra cửa cô còn đặc biệt để lương thực mình tích trữ vào trong phòng, lúc này mới để ra được một vị trí nhỏ chuẩn bị lát nữa cho củi vào, lại bắt thêm mấy con thỏ.
Lá bách không thể đặt chung với mấy thứ này, nên nhét ở nơi khác.
Hái lá bách xong thì đi chặt củi, chất đầy củi vào trong vị trí để ra trong không gian.
Sau đó cô chuyên tâm đi đào ổ thỏ.
Bình thường ban ngày ban mặt có người lên núi đốn củi, phần lớn thời gian con thỏ tránh trong ổ, đợi buổi tối không có động tĩnh mới đi ra hoạt động.
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh đã biết rất rõ tập tính của con thỏ, hơn nữa thời buổi này dám lên núi đi săn, trộm tài sản của tập thể không có mấy người, con thỏ còn có thể sinh sản, thỏ trên núi thực sự không ít.
Lại qua mấy năm thả lỏng hơn, e rằng không dễ dàng bắt được như vậy.
Diệc Thanh Thanh lần theo dấu vết của con thỏ, mò tới ổ thỏ rất chuẩn, thu hoạch tràn đầy.
Cảm thấy không gian sắp không nhét được, Diệc Thanh Thanh mới dừng tay.
Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, cô tính toán chuẩn bị lấp đầy sọt rồi trở về, tránh cho đám Hổ Oa tới tìm cô trong nhà không có ai.
Vừa đi xuống dưới chân núi vừa kiếm củi, vận may tới thật sự là không ngăn được, cô lờ mờ nghe thấy được tiếng gà rừng kêu.
Gặp phải gà tự mình dâng tới cửa thì không có đạo lý buông tha, cô nhìn bốn phía một lát, lấy cung săn ra.
Lại để sọt củi sang một bên tránh phát ra tiếng vang, kinh động gà rừng.
Ngay sau đó cô lặng lẽ đi theo âm thanh.
Tránh trong bụi cỏ, nhắm ngay con gà rừng đang vui vẻ thoải mái “đi dạo phố” trong rừng, khi bắn tên phát ra động tĩnh, gà rừng bị kinh động, nhưng mũi tên của Diệc Thanh Thanh vẫn quả quyết bắn ra ngoài.
Đi săn lâu như vậy, cô vẫn nắm chắc chuyện này, cho dù gà rừng hơi cử động, cô cũng có thể lệch vị trí ban đầu một chút nhưng vẫn bắn chuẩn.
Mũi tên của cô thật sự bắn trúng vị trí mục tiêu của mình, nhưng mà phía trước bên trái cũng có mũi tên bắn ra, một trước một sau ở giữa thân gà.
Con gà rừng đáng thương, một lần hưởng thụ hai mũi tên đoạt mạng.
Tiếng gà kêu thảm thiết vang vọng núi rừng.
Diệc Thanh Thanh đứng dậy, tuy còn chưa nhìn thấy người nhưng cô rất quen thuộc mũi tên này, giống y như đúc mình, chắc chắn là Vân Cô Viễn.
Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, mình lượn trên núi một lúc lâu cũng không thấy người khác, khi đi về lại chọn trúng con mồi.
Nhất định là lúc trước con gà rừng này kêu quá to, lập tức hấp dẫn hai thợ săn.
Quả nhiên còn chưa đi tới trước mặt gà rừng, thì thấy bên trái có hai người lần lượt đi ra.
Người phía trước thoăn thoắt ngược xuôi, lẻn đến bên cạnh xác chết của gà rừng nhìn trái nhìn phải, lại dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn chằm chằm mình, chính là Cao Bắc Trụ trùng theo đuôi đồng chí Vân Cô Viễn.
A Viễn của cô ở phía sau tay cầm cung, trên trán còn có mồ hôi mỏng, cúc áo buông lỏng ra một cái, nhưng mỗi một sợi tóc đều tinh xảo gợi cảm tới cực hạn, nhưng nhìn cô tươi cười lại dịu dàng như gió xuân.
“A Viễn!” Diệc Thanh Thanh vẫy tay với cô.
Khi Vân Cô Viễn nhìn thấy mũi tên lao vút ra, tâm tư không ở trên con gà kia.
Trong lúc lơ đãng trùng hợp và ăn ý như vậy khiến anh động lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận