Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 135: Coi như là cô còn chưa ngu tới mức tận cùng

Tiểu thiên sứ cảm tính: “Nhưng mà anh ấy không hỏi gì, cứ yên lặng đợi tôi ở đó, tôi không hỏi anh ấy không định nói, rất tốt mà!”
Tiểu ác ma lý trí: “Tốt cái rắm, bản thân cô biết mỗi ngày mình sẽ trở về khi nào sao? Mà dám nói những lời này?”
Tiểu thiên sứ cảm tính: “Tôi không biết, cùng lắm thì đến lúc đó nói thời gian muộn một chút.”
Tiểu ác ma lý trí: “Yêu đương vào là não tàn! Đừng quên nhiệm vụ của cô hiện giờ là gì!”
Tiểu thiên sứ cảm tính: “Học tập!”
Tiểu ác ma lý trí: “Coi như là cô còn chưa ngu tới mức tận cùng!”
“Học tập, học tập, đàn ông đều là mây bay, tri thức mới vĩnh viễn không vứt bỏ ta. Hơn nữa người nào đó thông minh như vậy, lợi hại như vậy, tôi cũng phải cố gắng!” Diệc Thanh Thanh cổ vũ bản thân!
Thậm chí không kịp cẩn thận xem xét kỹ năng và vật phẩm mới đánh dấu, lập tức đến hình thức dạy học kỹ năng săn thú, tính toán dùng học tập làm tê mỏi mình, dời đi lực chú ý.
Quả nhiên học tập là phương thuốc hay khiến người ta tỉnh táo nhất, học mấy tiếng cô đã bình tĩnh lại.
Khi trở ra cô đã khôi phục như bình thường, ném chuyện mặt đỏ tim đập buổi chiều ra sau đầu.

Sau đó Diệc Thanh Thanh bắt đầu xem xét hai kỹ năng mới đánh dấu hôm nay.
[Chương trình dạy học kỹ năng may.]
[Hoa Triền Chi (cấp 2-92%) (tiến vào).]
[Chương trình dạy học kỹ năng chế nhang.]
[Bạch Lạc Hòe (cấp 5-99%) (tiến vào).]
Tên của hai giáo viên trong chương trình dạy học kỹ năng đều rất dễ nghe, Diệc Thanh Thanh lựa chọn tiến vào chương trình dạy học kỹ năng may.
Bên trong là một phòng ngói gạch xanh không rộng, phòng không rộng rãi lắm, sáng sủa sạch sẽ, ngoài phòng còn có một sân nhỏ.
Nhìn dáng vẻ của gạch xanh, có lẽ là nhà nhỏ cô đánh dấu kỹ năng may.
Trong phòng có một cái máy may hơi cũ, nhưng bảo tồn rất hoàn hảo, dùng vải thô cẩn thận che chở.
Một bà cụ tóc hoa râm ngồi nghiêng trên giường đất, tay cầm một cái rổ vải, đang làm miếng độn giày.
“Cô tới rồi, tôi là giáo viên chương trình dạy học kỹ năng may của cô, cô có thể gọi tôi là bà Hoa. Tài nghệ may của tôi là học được từ mẹ tôi, còn xa mới bằng bà ấy, nhưng cắt may khâu vá vẫn là số một số hai. Tôi biết làm quần áo thoải mái thực dụng, có thể dạy cô chuyện này.
Nghe bà Hoa giới thiệu chương trình học may của nhà mình như giới thiệu làm việc nhà, nói một cách đơn giản, thực ra bà ấy chỉ biết kỹ năng may thực dụng cơ sở, chế tạo quần áo chỉ theo đuổi mức độ thoải mái và tính thực dụng, không nghiên cứu phương diện mỹ quan.
Bà ấy học chính là tay nghề chế tạo quần áo mà dân chúng bình thường cần, không biết trang trí thêu hoa.
Nhưng bà ấy cũng là người may vá lâu năm, thỉnh thoảng còn có khách quen cầm vải tới cửa nhờ bà ấy làm quần áo.
Trong mấy thứ bà ấy làm, bà ấy làm giày đi thoải mái nhất, tuyệt nhất.
Cấp bậc kỹ năng của bà Hoa chưa tới cấp 3, nhưng mà rất thích hợp với thời đại hiện giờ.
Tuy cô thích quần áo đẹp, nhưng hiện thực lúc này là như vậy, gian khổ mộc mạc mới là phẩm chất tôn trọng niên đại này nhất.
Ở thành phố lớn còn đỡ hơn chút, ở nông thôn mỗi ngày bạn ăn mặc lộng lẫy như vậy, sẽ có rất nhiều lời đồn về bạn, cũng không tiện làm việc.
Cho nên mấy thứ bà Hoa có thể dạy cô đều rất thực dụng.
Không nói tới chuyện khác, học xong mấy thứ này đến lúc đó tới xưởng dệt đánh dấu mấy cuộn vải, cũng có thể tự mình làm đồ cho mình, ví dụ như cô định làm áo trong bằng da thỏ cho mình.
Đồ gửi về nhà cũng có thêm lựa chọn, làm quần áo hoặc đôi giày cho cha mẹ cô, chắc chắn là món quà tốt nhất.
Hơn nữa học xong mấy thứ cơ sở này, sau này thế giới cởi mở hơn thì có thể làm quần áo đẹp, cũng có thể tự mình thiết kế, thậm chí lại tìm kỹ năng cùng loại học tập cũng không muộn.
Diệc Thanh Thanh rất hài lòng đối với kỹ năng này.
Tiếp tục đi xem chương trình học kỹ năng khác: Chế nhang.
Tiến vào hình thức dạy học kỹ năng này, cô bị mỹ nhân mặc sườn xám màu trắng dưới cây đại thụ hoa hòe hấp dẫn ánh mắt.
Sân này, cây này, người này, giống y như bức tranh tuyệt đẹp, đương nhiên phải xem nhẹ quan tài còn chưa sơn ở hành lang, cùng với người giấy và tiền nguyên bảo ở phía trước cửa hàng.
Mỹ nhân ngồi trước bàn dài bằng gỗ thô, đang nghiền nát hương phấn, dáng người thẳng tắp, âm thanh sàn sạt nghe khiến trái tim người ta tĩnh lặng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận