Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 592: “Cô vợ nhỏ”

Ông ấy phải khiến anh nhìn thấy sự lợi hại của mình!
Muốn cưới con gái của mình cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!
“Bác trai, để cháu giúp bác!” Vân Cô Viễn đặt đồ xuống đi theo sau.
“Cháu biết làm à mà đòi giúp đỡ?” Giọng điệu của cha Diệc ít nhiều gì cũng có chút cảm xúc.
“Cha, cha yên tâm đi, tay nghề nấu nướng của A Viễn là học được từ con, tay nghề của con cha còn không yên tâm ư?” Diệc Thanh Thanh bảo vệ.
Diệc Kiến Thiết: “…”
Con gái đứng về phía người ngoài, nhà này chỉ có ông ấy giữ vững trận địa.
Ông ấy không tình nguyện nói: “Nếu biết thì làm đi!”
Ông ấy phải khảo sát xem, người này có phải giàn hoa hay không!
“Tiểu Vân, cháu đừng để ý tới ông ấy, lần đầu tiên cháu tới nhà bọn bác, sao có thể để cháu tiến vào phòng bếp?” Triệu Hương Lan ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng, vội vàng đi ra kéo Vân Cô Viễn: “Cháu ngồi ở nhà chính một lát đi, nghỉ ngơi một lúc. Thanh Thanh, đi pha trà cho Tiểu Vân. Chí Cương, có Tiểu Tô trông con, con đi giúp cha con đi.” Triệu Hương Lan nói.
“Con biết rồi ạ!” Diệc Chí Cương đồng ý.
“Bác gái, không cần khách sáo như vậy đâu, cháu không cần ngồi nghỉ ạ.” Vân Cô Viễn nói.
Anh cảm nhận được rõ hình như cha vợ không hài lòng về anh lắm, có cơ hội biểu hiện bản thân, kéo hảo cảm anh không muốn bỏ qua.
“Nếu thực sự không ngồi được, lát nữa thu dọn hành lý của hai đứa với Thanh Thanh đi, sau này còn có nhiều cơ hội nấu cơm lắm.” Triệu Hương Lan cười tủm tỉm nói.
Bà ấy là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Tuy hai người đàn ông trong nhà bọn họ đều là người nguyện ý phụ giúp việc nhà, cho dù là nấu cơm hay là chuyện khác trong nhà, từ trước tới nay đều không cho rằng đây là chuyện của phụ nữ, về nhà thì mặc kệ mọi việc.
Nhưng mà Triệu Hương Lan cũng biết, người đàn ông như vậy đã ít càng thêm ít, đặc biệt là người nguyện ý vào bếp nấu cơm, còn biết nấu cơm, cũng làm chuyện này không có một câu oán hận.
Từ nhỏ tới lớn những người mà bà ấy gặp được, cũng chỉ có cha bà ấy và lão Diệc là như vậy, con trai bà ấy thì kém hơn một chút, làm trợ thủ nấu cơm đều hơi quá sức.
Lúc trước bà ấy may mắn tìm được lão Diệc, nhưng bà ấy không chắc chắn con gái mình có tìm được người như vậy hay không.
Hoàn cảnh chung hiện giờ là như thế, người đàn ông ở nhà phủi tay làm chưởng quầy, áo tới vươn tay, cơm tới há miệng là đa số.
Bé trai lớn lên trong gia đình như vậy, cũng sẽ có thói quen như thế.
Nhưng mà đối tượng của Thanh Thanh lần đầu tiên tới cửa đã chủ động muốn đến phòng bếp giúp đỡ nấu cơm, còn học nấu ăn từ chỗ Thanh Thanh trước, đúng là có lòng.
Ngay cả lão Diệc nhà bọn họ lúc trước cũng không làm được đến mức ấy, trước khi kết hôn ông ấy căn bản chưa từng vào bếp, càng không biết nấu ăn, hiện giờ thuần thục đều là sau khi kết hôn luyện ra.
Chỉ cần ông ấy không phản cảm chuyện này, ở dưới tình huống có tình cảm làm cơ sở, dạy dỗ hợp lý vẫn có thể dưỡng thành như vậy.
Nói thật rất nhiều cô dâu mới đều không làm được lần đầu tiên tới cửa đã chủ động yêu cầu đến phòng bếp giúp đỡ nấu ăn, có thể thấy được mức độ tri kỷ của Tiểu Vân.
Nguyện ý làm đến mức này, chắc chắn là anh coi trọng con gái mình tới cực hạn.
Tìm con rể như vậy, còn mạnh hơn cưới con dâu.
“Mẹ bảo anh ngồi một lát thì anh cứ ngồi một lát đi, ngày mai hai chúng ta cùng nhau vào bếp, bộc lộ tài năng cho cha mẹ!” Diệc Thanh Thanh bưng trà tới nói với Vân Cô Viễn: “Nào, uống chút trà nóng đi!”
Lần này Vân Cô Viễn gật đầu, uống trà.
“Cộp… Cộp… Cộp…”
Trong phòng bếp, âm thanh thái rau truyền đến.
“Cha, cha nhẹ một chút, thớt bị cha băm hỏng mất!”
“Đồ ăn nấu xong chưa? Nhanh lên!”
“Vâng vâng!”

Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Diệc Thanh Thanh chỉ ấm trà trong tay, im lặng ra hiệu: Em pha trà, anh bưng một chén cho cha đi! Ông ấy đang giở tính tình trẻ con ấy mà!
Vân Cô Viễn gật đầu.
Diệc Thanh Thanh cầm chén trong nhà tới, rót trà cho bọn họ.
Cùng Vân Cô Viễn mỗi người bưng một chén trà vào phòng bếp.
“Bác trai, vất vả rồi ạ, bác uống ít trà đi!” Vân Cô Viễn đưa chén trà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận