Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 471: Đưa tay phải của anh cho em một lát

“A Viễn, khi đi ra ngoài chúng ta đi đường nhỏ đi, em muốn đến ao nhỏ ở Minh Hạc Viên nhìn xem.” Vẻ mặt Diệc Thanh Thanh như thường, nhưng tay nắm dây quai túi xách thì nắm chặt lấy.
“Được.” Vân Cô Viễn không hỏi vì sao.
Một tháng qua mỗi chủ nhật cô đều đi đi dạo một số nơi, có đôi khi là trạm phế phẩm, có đôi khi là Minh Hạc Viên, Vân Cô Viễn đã thấy nhiều nên quen.
Hai người rẽ vào con đường nhỏ đi tới Minh Hạc Viên.
Thời gian vẫn còn sớm, trên đường tương đối hẻo lánh, xung quanh không có người khác.
“A Viễn.” Diệc Thanh Thanh kéo anh.
“Làm sao vậy?” Vân Cô Viễn nhẹ giọng nói.
“Đưa tay phải của anh cho em một lát.” Trên mặt Diệc Thanh Thanh là tươi cười, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Vân Cô Viễn vô cùng tin tưởng cô, cô bảo mình làm gì mình sẽ làm theo trước tiên, tay phải của anh vươn ra, lòng bàn tay ngửa lên trên.
Diệc Thanh Thanh nín thở, đặt tay mình lên lòng bàn tay của anh, nắm lấy, để ở giữa hai người, cười xinh đẹp với Vân Cô Viễn:
“Được rồi, có thể đi!”
Sau khi nói xong thì quay đầu kéo anh đi về trước, nắm tay kéo đi.
Vân Cô Viễn cảm nhận được ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay, trong lòng còn vui sướng hơn gấp mấy ngàn lần khi làm được vụ làm ăn lớn đón mấy trăm lệ quỷ, vui sướng đến mức đầu óc hơi mơ hồ.
Nhưng mà có bản năng như khắc vào linh hồn, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ nắm lấy tay cô, nắm chặt tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay.
Diệc Thanh Thanh tập luyện vô số lần suốt ngày hôm qua khó khăn lắm mới duy trì được thể diện và bình tĩnh rất nỗ lực mới khiến mình đi ổn định, không mất mặt vì té ngã.
Cái gì?
Kiên quyết không chủ động ư?
Rõ ràng là anh vươn tay ra trước, sao có thể tính là cô chủ động?
Nhìn động tác nắm tay thuần thục của anh xem, chỉ trong nháy mắt đã đảo khách thành chủ, rõ ràng là mình chỉ thoáng chỉ điểm anh một chút, tuyệt đối không phải chủ động!
Rõ ràng là tay anh hơi lạnh, nhưng mà sao cô lại cảm thấy ấm áp như thế?
Thời điểm mấu chốt như vậy, cô vẫn dành ra chút lý trí, không lãng phí cơ hội tiếp xúc khó có được này.
[Đánh dấu ở điểm đánh dấu trên người Vân Cô Viễn, nhận được một viên mạnh mẽ dưỡng nhan an thần ích khí kiện não ấm thân hoàn.]
Liên tục đánh dấu ba lần, kiên quyết không chịu thiệt.
Viên thuốc lại thăng cấp, Diệc Thanh Thanh hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, ngay cả bản giới thiệu công dụng cũng không có tâm nhìn kỹ.
Dù sao thuốc viên đánh dấu từ người đồng chí Vân Cô Viễn ra chưa từng khiến cô thất vọng, hiện giờ cô chỉ tò mò viên thuốc có thêm màu cam ấm áp dễ chịu kia là mùi vị gì.
Bởi vì là lần đầu tiên nắm tay, hai người đi suốt quãng đường đều không nói chuyện, im lặng dị thường.
Khi đi qua hồ nhỏ ở Từ Minh Hạc, Diệc Thanh Thanh tùy ý liếc một cái, không nhìn thấy đánh dấu thì không có chút tâm tư đi tìm kiếm, trực tiếp rời đi.
Vân Cô Viễn nhìn cô một cái, trong lòng hiểu rõ gì đó, hơi mỉm cười.
Diệc Thanh Thanh rất vui vì hành động bí mật ngày hôm nay thành công mĩ mãn, còn thăng cấp thuốc viên.
Nhưng mà sắp đi hết đoạn đường hẻo lánh này, lập tức đi tới đường to, chắc chắn sẽ gặp người khác, A Viễn thẹn thùng như vậy có khả năng không được tự nhiên hay không!
Hay là buông ra trước?
Tay cô hơi nhúc nhích.
Hửm?
Sao anh càng nắm chặt hơn như vậy?
Lòng bàn tay còn khẽ điểm hai cái, như là đang trấn an cô! (づ◡ど)
Diệc Thanh Thanh lén liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng biểu cảm của đồng chí Vân không có chút thay đổi, vô cùng tự nhiên.
Đợi khi tới trước giao lộ lớn, gặp được người đi đường đầu tiên.
Tuy người nọ không nhiều tuổi lắm, nhưng dáng vẻ chắp tay sau lưng đi đường, không giống là sinh viên.
Diệc Thanh Thanh cảm nhận được rõ đồng chí Vân hơi buông lỏng tay cô ra chút, chỉ cần cô khẽ kéo, là có thể thuận thế rút tay.
Cô còn đang suy nghĩ mình nên rút tay về, hay là đợi anh buông lỏng tay ra.
Nhưng tay buông lỏng lại nắm chặt, còn chặt hơn trước nhiều, chỉ sợ buông lỏng còn chưa tới một giây, Diệc Thanh Thanh đã suýt nữa nghĩ là ảo giác của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận