Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 533: Đọc nhiều sách thì biết thôi

Tìm vị trí trống ngồi xuống, nghĩ cẩn thận phân tích mình không đạt điểm nào, lực chú ý lại không tự chủ được đặt bên Diệc Thanh Thanh, nghe cô thành thạo giải đáp vấn đề của các bạn học.
Mỗi một đề bài cô đều có thể suy một ra ba, thậm chí nói rõ xuất xứ cùng với tri thức tương ứng của đề bài.
Giống như tất cả tri thức đều đã hiểu rõ trong đầu, thậm chí ngay cả số trang đều nhớ kỹ.
Lại nghe thấy Tống Hòa Mỹ cầm bài thi của mình hỏi Diệc Thanh Thanh, anh ta càng kinh ngạc.
Không chỉ anh ta kinh ngạc, mấy bạn học khác thậm chí cố vấn học tập Lý Mai cũng rất kinh ngạc.
“Bạn học Tống Hòa Mỹ, đây là môn công nghệ điều chế thuốc mà, trung y điều chế thuốc không học môn này, em muốn hỏi thì đi hỏi bạn học Mạnh Lâm chứ!”
“Mọi người không biết đúng không, Thanh Thanh vẫn luôn tự học môn của công nghệ điều chế thuốc, hơn nữa học rất tốt. Mỗi lần tôi không hiểu bài nào, hỏi cô ấy cô ấy đều có thể giải đáp được.” Tống Hòa Mỹ tự hào nói.
Sau khi nói xong thì tiếp tục hỏi Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đề này tôi không rành lắm, cô giảng cho tôi đi!”
Diệc Thanh Thanh vốn luôn học công nghệ điều chế thuốc trong hình thức dạy học kỹ năng, thậm chí tiến độ học tập còn vượt mức quy định đến năm hai, đương nhiên là đề này không làm khó được cô.
Hơn nữa chuyện cô học chương trình học của công nghệ điều chế thuốc thực sự cần cơ hội để lộ ra, hiện giờ vừa lúc, nên không giấu dốt:
“Đề bài này chính là…”
“!!!”
Những người khác đều không biết nên nói gì.
Tống Hòa Mỹ hỏi vốn là một đề bài khó, trong tài liệu không có, nằm trong sách giáo viên đề cử đọc, rất nhiều bạn học không hiểu rõ.
Nhưng mà lúc này Diệc Thanh Thanh không chỉ nói rõ ràng, còn nói thêm nội dung của mấy quyển sách khác, giảng đơn giản dễ hiểu.
“Bạn học Diệc Thanh Thanh, cô làm kiểu gì thế? Chúng tôi đi học đều không biết, cô không đi học sao lại biết?” Có bạn học không nhịn được hỏi.
“Đọc nhiều sách thì biết thôi.” Diệc Thanh Thanh sờ mũi.
Quá trình học tập của cô không thể phục chế, chỉ có thể cho ra ba đáp án như vậy.
Những người khác: “…”
Không biết vì sao, luôn cảm thấy rất kính nể.
Chênh lệch giữa người với người lớn như vậy sao?
Vốn dĩ bạn học công nghệ điều chế thuốc chỉ hỏi Diệc Thanh Thanh một ít vấn đề môn chung, lúc này có người muốn xem có phải Diệc Thanh Thanh thực sự biết hết hay không, đều hỏi thử cô.
Lúc trước bọn họ không xem qua bài thi môn này, thậm chí không xem bài thi của Mạnh Lâm dán trên bục giảng.
Tuy Mạnh Lâm làm sai mấy bài, nhưng giáo viên đã sửa lại giúp anh ta, còn phê bình, cũng là một bài thi vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng lúc này cho dù là người nào tới hỏi, Diệc Thanh Thanh đều có thể nhanh chóng đưa ra đáp án, hoàn toàn chính xác, ý nghĩ rõ ràng, rất dễ hiểu.
Ngay cả Mạnh Lâm cũng mang đề mình làm sai tới hỏi Diệc Thanh Thanh, bế tắc được giải:
“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, tôi đã hiểu! Cô thực sự quá lợi hại! Sau này tôi có vấn đề gì có thể tới hỏi cô không?”
“Có thể, thực ra khi giảng cho người khác, tôi cũng có thể củng cố trí thức lần nữa, hiểu rõ hơn.” Diệc Thanh Thanh nói.
Đây là sự thật, lúc trước mỗi lần Tống Hòa Mỹ hỏi cô vấn đề, cô nói xong đều cảm nhận được có chút thu hoạch.
“Em thực sự học toàn bộ chương trình học ư?” Lý Mai lại xác nhận lại với Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Em cảm thấy công nghệ điều chế thuốc và trung y điều chế thuốc chỉ là trọng điểm có chút khác biệt, xét đến cùng đều là nghiên cứu dược vật, tìm hiểu nhiều vẫn luôn có lợi. Cho nên em thông qua Tống Hòa Mỹ, biết được sách giáo khoa công nghệ điều chế thuốc và đơn thuốc.”
“Hay hay lắm! Nói rất đúng!” Trong tay Lý Mai còn có ít bài thi chưa mang đi, cô ấy nhìn trái nhìn phải một lát, nhìn thấy Trần Chân ngồi một mình bên kia: “Bạn học Trần Chân, bài thi này em phụ trách phát tới tay các bạn học khác đi.”
Trần Chân nhận lấy bài thi: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lúc này Lý Mai mới đi gọi Diệc Thanh Thanh: “Theo chị đến văn phòng một chuyến, chúng ta thi trình độ học của em!”
Diệc Thanh Thanh trăm triệu không nghĩ tới, chị Mai còn làm như vậy.
Cô hẹn với đám Lý Mộng Tuyết giữa trưa cùng đến bên ngoài ăn cơm, ăn xong còn phải về trang trí nhà với A Viễn, thi như vậy không biết sẽ mất bao lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận