Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 751: Em có biện pháp

Cẩn thận nghĩ lại chuyện này đều là di truyền của gia tộc, lập tức đúng lý hợp tình hơn, cũng không sợ, thậm chí còn có chút chờ mong mẹ già hỏi cô!
“Đừng sợ, có em mà! Em có biện pháp!” Diệc Thanh Thanh còn an ủi đồng chí Vân.
Vân Cô Viễn: “…”
Thực ra anh cũng không sợ lắm.
Chỉ cần kiên định nhất định phải ở bên cạnh cô, khó khăn gì đó chỉ là khảo nghiệm với anh mà thôi, sẽ không sợ.
“Tuýt tuýt…” Tiếng còi xe lửa vào trạm vang lên.
Xe còn chưa dừng lại, Diệc Thanh Thanh đã thấy ở đuôi xe khoang xe thứ năm, có hai bé gái tết tóc buộc kiểu sừng dê, giữa mày điểm nốt ruồi đỏ mỹ nhân đang dán sát vào cửa sổ.
Trên sừng dê có hoa len đỏ rực, còn có nốt ruồi đỏ giữa mày, trông vô cùng bắt mắt trên xe lửa sơ màu xanh, quả thực là hai cô nhóc hot nhất trên xe lửa.
“Là Tiểu Tuệ và Tư Tư!” Diệc Thanh Thanh vội vàng kéo Vân Cô Viễn xuyên qua đám người đi đón người thân chạy về trước.
Khi xe lửa dừng lại, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn cũng đã đợi bên ngoài khoang xe thứ năm.
Triệu Hương Lan ôm Tư Tư đi đằng trước, Tô Thải ôm Tiểu Tuệ đi theo sau, hai cha con Diệc Kiến Thiết và Diệc Chí Cương xách theo hành lý đi cuối cùng.
Triệu Hương Lan xuống xe, đang tìm kiếm con gái nhà mình trong đám người nhốn nháo, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng gọi:
“Mẹ!”
“Bác gái!” Vân Cô Viễn cũng gọi.
“Ai da!” Không nghĩ tới người ở trước mặt, Triệu Hương Lan bị dọa sợ không nhẹ.
“Ha ha, Tiểu Tuệ và Tư Tư quá đáng yêu, xe còn chưa dừng con đã thấy hai đứa bé!” Diệc Thanh Thanh cười ha ha nói.
Vừa thấy người nhà thì lo lắng lúc trước mất sạch, chỉ còn lại vui vẻ.
Cô sờ đầu cô nhóc có sừng dê nói: “Tư Tư tới đây, cô ôm!”
Tư Tư không sợ chút nào, vội vàng cho cô ôm.
Triệu Hương Lan nhét đứa bé vào trong lòng cô: “Đứa nhỏ này, chỉ thích cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ôm, không biết giống ai!”
“Chị dâu!” Diệc Thanh Thanh lại chào hỏi chị dâu phía sau, một tay ôm Tư Tư, một tay nắm tay Tiểu Tuệ: “Tiểu Tuệ cũng tới cô ôm!”
Tiểu Tuệ nhìn thoáng qua em gái với vẻ khát vọng, vẫn lắc đầu: “Tiểu Tuệ nặng!”
Cha cô bé cũng không thể cùng ôm hai chị em bọn họ đi đường!
“Ha ha, cháu nặng tới mấy cô cũng ôm được, không tin cháu thử xem?” Diệc Thanh Thanh nói.
Diệc Chí Cương mới xuống xe nói: “Tiểu Tuệ, đừng lo lắng, cô con rất khỏe!”
Anh ta từng thấy em gái khoác sọt nặng như vậy về nhà mà đi vô cùng nhẹ nhàng.
Khi Tiểu Tuệ do dự, Diệc Thanh Thanh đã ôm lấy cô bé.
“Ha ha ha ha…” Tư Tư cười lộ ra răng sữa nhỏ.
Tiểu Tuệ cũng rất vui vẻ, bám lấy bả vai Diệc Thanh Thanh: “Cô siêu lợi hại! Còn lợi hại hơn cha!”
“Ha ha!” Diệc Thanh Thanh cười không ngừng: “Tiểu Tuệ nói đúng!”
Diệc Chí Cương: “…”
“Bác trai! Hành lý để cháu cầm cho ạ.” Bên này Vân Cô Viễn nhận lấy hành lý trong tay cha Diệc.
Trên tay cha Diệc nhẹ nhàng hơn, vỗ bả vai con trai: “Con phải luyện tập nhiều vào.”
Ngực Diệc Chí Cương lại trúng một mũi tên.
“Để em cầm túi nhỏ cho.” Tô Thải thấy Diệc Thanh Thanh ôm đứa bé thật sự nhẹ nhàng, đau lòng chồng mình nên giúp đỡ anh ta.
“Ha ha, vẫn là vợ thương anh nhất.” Diệc Chí Cương cười y như kẻ ngốc, nhưng mà vẫn nắm chặt hành lý trong tay: “Chút đồ này anh cầm được, không cần em cầm giúp!”
“Đi thôi! Về nhà thôi!” Diệc Thanh Thanh ôm hai đứa bé, dẫn mọi người đi ra ngoài nhà ga: “Cha mẹ, anh chị dâu, mọi người theo sát một chút, cẩn thận lạc!”
Vất vả lắm mới chen ra, Triệu Hương Lan cảm thán: “Ga tàu hỏa ở thủ đô náo nhiệt hơn Nam Bình chúng ta nhiều!”
“Ô tô cũng chen chúc hơn ở Nam Bình, chúng ta phải nhanh chóng xếp hàng!” Diệc Thanh Thanh nói.
Thường ngày còn đỡ, mọi người đi làm đi học, bình thường đơn vị phân nhà đều cách nhà máy không xa, phần lớn đều đi bộ hoặc đi xe đạp tan làm, có rất ít người ngồi xe bus công cộng.
Nhưng vừa đến kỳ nghỉ ngày tết, xe bus chen chúc đầy người, lượng người ở ga tàu hỏa cũng như thế.
Đám Diệc Thanh Thanh đón người nhanh ra cũng nhanh, xếp trước đa số mọi người, đoạt được ba vị trí ở phía bên phải hàng sau, Diệc Thanh Thanh bảo cha mẹ và chị dâu ôm đứa bé ngồi xuống.
Hành lý đặt bên chân bọn họ, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn, Diệc Chí Cương đứng bên cạnh.
“Lần này xe đi qua tiệm của chúng con, ngồi ở bên này có thể thấy được, lát nữa chỉ cho mọi người xem. Gần đây trong tiệm đang làm hoạt động, rất náo nhiệt!” Diệc Thanh Thanh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận